Mùa thu đã sang đông, trời ngày càng lạnh, chỉ qua một đêm, sân viện lại phủ đầy lá rụng. Tiết thu khô thoáng, ngay cả gió cũng mang theo hơi lạnh khô hanh.
Ngoài sân, mấy bà tử lao dịch đang quét lá, ngồi trong phòng vẫn nghe rõ tiếng chổi tre cứng chạm vào nền đất. Lá cúc gầy guộc bị sương thu đánh úa, chuyển thành màu xanh đen đậm. Bọn nha hoàn xoa xoa hai tay, vội vã băng qua hành lang dài.
Lý thị đang dùng bữa sáng, bà lấy khăn chấm nhẹ khóe miệng, rồi hỏi:
"Tứ nương đâu?"
Thần sắc của đám nha hoàn hầu hạ xung quanh lập tức trở nên vi diệu, Lục Kỳ quỳ bên án, vừa giúp Lý thị gắp thức ăn vừa khẽ giọng đáp:
"Tứ tiểu thư đêm qua luyện đàn đến muộn, hôm nay e là sẽ dậy trễ một chút."
Cổ cầm khác với dao cầm (*), tiếng đàn trong trẻo mà xa xăm, vốn là thú vui tao nhã để tự thưởng thức. Nhưng dù tiếng đàn có thanh thoát đến đâu, người cùng ở trong viện cũng sẽ nghe được. Chuyện Ngu Thanh Nhã luyện đàn suốt đêm qua, thực ra cả viện lớn đều biết.
Bây giờ Lý thị nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người trong phòng đều có chút lúng túng. Vì bài luyện đàn tối qua của Ngu Thanh Nhã… thực sự là không ổn.
Ngay cả Lục Kỳ cũng không thể nào tâng bốc dù có nhắm mắt nói bừa.
Ngu Thanh Nhã gảy đàn lộn xộn, sai nốt rất nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chói tai do bấm nhầm dây. Lục Kỳ phải nói thật lòng, nghe còn khá là hành hạ, nhất là về sau, trong phòng Tứ tiểu thư hình như còn vọng ra tiếng đập phá đồ đạc.
Trước đây, để lấy lòng Lý thị, bọn nha hoàn chỉ cần nhắc đến Tứ tiểu thư thì dù là chuyện gì cũng có thể thêu dệt mà ca ngợi tận trời. Nhưng hôm nay, sau khi Lục Kỳ nói đến việc luyện đàn, cả gian phòng đầy nha hoàn tỳ nữ, lại không ai dám lên tiếng hưởng ứng.
Bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng đầy bối rối.
Lục Kỳ âm thầm oán trách bản thân, đúng là không biết suy nghĩ, cứ nhắc đến chuyện không nên nhắc. Nàng ta đang định tìm cách đổi chủ đề thì chợt nghe thấy tiếng chào vọng vào từ ngoài cửa:
"Tứ nương."
Ngu Thanh Nhã vén rèm bước vào, sắc mặt âm u, lộ rõ vẻ bực bội.
Nhìn thấy vậy, đám nha hoàn càng không dám chọc giận, tất cả đều ngậm miệng im thin thít, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn.
Ngay cả Lý thị cũng cảm thấy thái độ này của Ngu Thanh Nhã thật chẳng ra sao. Sau bữa sáng, bà gọi nàng lại, chủ động nhắc đến chuyện tối qua:
"Tứ nương, đêm qua con làm gì mà ta nghe thấy con luyện đàn suốt cả đêm vậy?"
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Ngu Thanh Nhã càng khó coi hơn.
Lúc cầm được bản phổ, nàng tràn đầy đắc ý, nhưng vừa mới luyện được một hàng, nàng lập tức nhận ra hiện thực và tưởng tượng của mình khác nhau quá xa. Phổ khúc này nhiều người có thể sở hữu, nhưng có mấy ai thực sự chơi được? Ngu Thanh Nhã phát hiện bản thân quá mức tự tin, cứ tưởng chỉ cần có phổ khúc trong tay là có thể thay thế Ngu Thanh Giai. Nhưng giờ đây, bản thảo của khúc nhạc vang danh hậu thế đang nằm ngay trước mặt, vậy mà nàng đến hai hàng cũng không đàn trôi chảy nổi.
Sắc mặt Ngu Thanh Nhã sa sầm, một lần nữa nàng lại muốn nổi cơn thịnh nộ. Khi soạn khúc, rốt cuộc Ngu Thanh Giai nghĩ gì vậy? Đây là thứ để người ta đàn sao? Khi đánh đàn, các ngón tay vô cùng khó chịu, dường như làm sao gượng gạo nhất thì liền như thế mà viết. Hơn nữa, có nhiều chỗ, ngón tay phải nhảy quãng rất xa, căn bản không thể hoàn thành trong một lần. Mà đây chỉ mới là phần đầu, nàng vừa lướt mắt qua những đoạn sau liền phát hiện kỹ thuật càng lúc càng phức tạp hơn.
Lời của Lý thị chẳng khác nào giẫm lên chỗ đau của nàng.
Thấy nàng im lặng, Lý thị đành hỏi tiếp:
"Đang yên đang lành, con luyện đàn làm gì? Lão quân tuổi đã cao, không thích những thứ đàn ca sáo nhị này, chỉ thấy ồn ào. Con học cái này, e là chẳng có tác dụng gì trước mặt lão quân đâu."
. Nghe vậy, lòng Ngu Thanh Nhã càng thêm bực bội. Nàng không nhịn được, khẩu khí đầy gai góc, phản bác:
"Đàn là nhã nhạc của bậc quân tử, ai nói ta học chỉ để đàn cho lão quân nghe? Chẳng lẽ ngoài việc lấy lòng lão quân, ta không thể làm chuyện gì khác được sao?"
Sắc mặt Lý thị thoáng sượng lại, bà vội vàng nhìn quanh đám tỳ nữ.
Lục Kỳ và những người khác lập tức cúi thấp đầu, giả vờ như không nghe thấy gì. Thấy vậy, Lý thị mới hài lòng, quay lại lườm Ngu Thanh Nhã một cái, giọng nghiêm khắc:
"Con đang nói cái gì vậy? Tuy nói cầm kỳ thư họa có thể rèn luyện tâm tính, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thứ tô điểm thêm mà thôi. Nữ nhi quan trọng nhất vẫn là giữ gìn gia phong, đoan trang hiền thục. Nữ tử không cần khéo ăn khéo nói, không cần dung mạo tuyệt sắc, chuyên tâm thêu thùa dệt vải, không mê mải vui chơi, đó mới là phẩm hạnh chính đáng, mới có thể được mẹ chồng và phu quân tôn trọng.
Tấu nhạc để mua vui, thậm chí đích thân nhảy múa, đó là chuyện của đám ca kỹ hèn kém, ngay cả thiếp thất cũng chẳng thèm làm những việc đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!