Dưới ánh sáng ban mai lờ mờ, tiếng chim hót vang vọng. Ngọc Châu nâng gương di chuyển chậm rãi, giúp Ngu Thanh Giai nhìn rõ trang sức trên tóc.
Các cô nương chưa xuất giá không thể búi tóc cao. Ngu Thanh Giai khéo léo tết phần tóc mai lòa xòa thành hoa biên, cố định ở phía sau, cài một chiếc trâm hình hoa thắng màu xanh lam lục, hai bên điểm xuyết thêm tua rua ngọc xanh nhạt. Cuối cùng, nàng gom toàn bộ phần tóc còn lại, gập đuôi tóc lên trên và dùng một chiếc vòng bạc nạm hồng điệp ốc để cố định.
Kiểu tóc này không quá hoa lệ, màu sắc trâm cài thanh nhã, nhưng từng chi tiết đều vô cùng tinh tế. Sau khi vấn tóc xong, Ngu Thanh Giai ngay cả son phấn cũng lười điểm, chỉ phất tay ra hiệu cho Ngọc Châu:
"Được rồi, đặt gương xuống đi."
Ngọc Châu cẩn thận đặt gương đồng trở lại bàn trang điểm, ngắm nhìn Ngu Thanh Giai rồi không khỏi cảm thán:
"Tiểu thư, dáng vẻ này thật sự rất đẹp."
Có lẽ không phải y phục hay trang sức đẹp, mà chính dung mạo của Ngu Thanh Giai đã đủ để tỏa sáng. Nghĩ đến đây, Ngọc Châu lại âm thầm thở dài. Ngọc Châu mỗi ngày đều chải chuốt thoa phấn, các vị phu nhân, tiểu thư khác cũng dành rất nhiều thời gian trang điểm tỉ mỉ, nhưng dù họ có dụng tâm thế nào, vẫn không thể sánh bằng Ngu Thanh Giai chỉ đơn giản buộc tóc qua loa.
Dù vậy, nàng vẫn còn coi là để tâm đến vẻ ngoài, so với người ở nhị phòng kia thì vẫn chưa tính là qua loa. Cảnh Hoàn mỗi ngày chỉ mặc y phục màu nhạt, tóc tùy tiện buộc ra phía sau, hoàn toàn chẳng thèm để ý. Nhưng ngay cả như vậy, mỗi khi y khoác trên mình bộ bạch y bước ra từ trong phòng, tất cả mọi người trong viện đều sẽ ngây người dõi theo.
Người đẹp quả nhiên có thể tùy ý phóng túng, Ngọc Châu âm thầm nghĩ.
Lúc này, Ngu Thanh Giai đã chỉnh trang xong xuôi, Ngọc Châu quỳ xuống thu dọn chậu đồng. Mãi đến lúc này, Ngọc Bình mới bước vào phòng. Ngọc Châu liếc nàng một cái, không mấy vui vẻ—quả nhiên vẫn là kẻ khéo trốn việc.
Ngọc Bình làm như không thấy, nhẹ nhàng bước đến sau lưng Ngu Thanh Giai, đúng lúc tiếp nhận công việc từ tay Ngọc Châu, trông vừa nhàn nhã vừa thể diện, như thể đã hầu hạ từ lâu. Còn những việc nặng như đổ nước, dọn dẹp, tất nhiên vẫn rơi xuống tay Ngọc Châu.
Ngu Thanh Giai đứng lên khỏi bàn trang điểm, Ngọc Bình đi theo sau, đôi mắt láo liên, thấp giọng hỏi:
"Tiểu thư, hôm nay trời nắng đẹp, người có muốn luyện đàn không?"
Bước chân Ngu Thanh Giai khựng lại, nàng xoay người lặng lẽ nhìn nàng ta. Không hiểu sao, Ngọc Bình chợt cảm thấy lạnh buốt sống lưng, tứ chi như rơi vào hầm băng, nặng trĩu không thể nhấc lên.
Bàn tay nàng ta vô thức chạm vào chiếc vòng vàng nặng trịch trên cổ tay. Chiếc vòng rộng một ngón tay, nặng đến mức cổ tay siết chặt, tựa như có gì đó đè nén cả tâm trí, khiến nàng ta không khỏi nghẹn thở.
Tên đã lên dây không thể không bắn, Ngọc Bình cắn răng gượng ép chính mình. Đang định tìm lời lấp liếm, thì đã thấy Ngu Thanh Giai khẽ cười, chưa đợi nàng ta nghĩ cách thuyết phục, đã gật đầu:
"Được thôi."
Ngọc Bình đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng kỳ lạ thay, nàng ta lại không tài nào nhẹ nhõm nổi. Nàng ta có cảm giác ánh mắt Lục tiểu thư lúc này có điều gì đó khác biệt.
Ngu Thanh Giai nhàn nhạt quét mắt qua Ngọc Bình, rất nhanh đã thu lại ánh nhìn. Ngọc Bình vội vã ôm cầm đến, trong lúc đó còn len lén quan sát xung quanh.
Ngu Thanh Giai làm như không thấy, nàng ngồi xuống thử dây đàn, khẽ than:
"Ta ở Quảng Lăng hai năm, không ngờ cây cầm này cũng bị bỏ quên suốt hai năm rồi. Đáng tiếc là toàn bộ cầm phổ đều để trên xe ngựa, nếu không ta thật muốn luyện tay một chút."
Nghe đến hai chữ 'cầm phổ', mắt Ngọc Bình chợt sáng lên, nhưng khi nghe Ngu Thanh Giai nói rằng chúng đã thất lạc trong vụ tập kích xe ngựa, sắc mặt nàng ta lập tức cứng đờ.
Ngọc Bình dò hỏi: "Tiểu thư, cầm phổ của người không còn nữa sao?"
"Chắc là vậy. Hôm ấy gặp sơn tặc, tình thế nguy cấp, ngay cả người còn không lo nổi, ai còn để tâm đến cầm phổ? Toàn bộ hành lý của ta đều để trên cỗ xe khác, có lẽ đợi sau khi an toàn, Bạch Chỉ sẽ giữ giúp ta."
Ngọc Bình "à" một tiếng, giọng điệu có chút mất mát:
"Vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
"Có gì đáng tiếc? Người học cầm, lẽ nào không có phổ thì không thể đàn?" Ngu Thanh Giai khẽ cười, "Chỉ đáng tiếc một khúc ta tự phổ, lúc ấy còn chưa chép lại, nếu thực sự mất rồi, e rằng sẽ chẳng thể tìm lại nữa."
Ngọc Bình ngẩn người, đứng đờ ra một chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Từ khóe mắt, Ngu Thanh Giai đã thu hết biểu hiện của nàng ta vào mắt, suy đoán trong lòng càng thêm sáng tỏ.
Quả nhiên, Ngọc Bình đã động dị tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!