Ngọc Bình vui mừng hớn hở trở về từ viện chính. Hôm nay nàng ta thực sự gặp may, không chỉ được hồi đáp trước mặt Ngu Lão Quân và Vĩnh Xuyên Vương, khiến bản thân nổi bật hơn hẳn, mà còn nhận được sự tán thưởng của chủ tử. Nghĩ đến việc Tứ tiểu thư đã nói rằng trong viện của đại phòng vẫn còn chỗ trống, nếu Ngọc Bình nhanh nhạy một chút, có lẽ còn có cơ hội được điều qua đó... Chỉ cần tưởng tượng thôi, nàng ta cũng thấy lâng lâng như đi trên mây.
Ngu Thanh Nhã là tiểu thư được Ngu Lão Quân yêu thương nhất trong phủ, ngay cả Vĩnh Xuyên Vương cũng bị nàng thu hút. Nếu có thể hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư, sau này còn lo gì không thể một bước lên mây?
Ngọc Bình đắc ý trong lòng, ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Nàng ta thấy Ngu Thanh Giai không có trong phòng, liền chẳng chút nghĩ ngợi mà chạy ngay đến viện thứ ba tìm. Nàng ta lớn tiếng đẩy cửa, miệng vẫn không quên gọi:
"Lục tiểu thư, người..."
Cửa vừa mở một nửa, câu nói còn chưa kịp thốt hết, nàng ta đã bất ngờ chạm phải một ánh mắt sắc bén.
Đôi mắt ấy yêu dã mà rực rỡ, khóe mắt sắc sảo lại tinh xảo, nhưng đuôi mắt lại hơi hất lên. Chỉ một khoảnh khắc trước vẫn còn lả lướt phong lưu, khoảnh khắc sau dường như đã có sát khí chợt lóe lên.
Ngọc Bình không hề phòng bị, bị ánh mắt lạnh băng, sát ý ngưng thành thực chất ấy quét qua, lập tức toàn thân đông cứng. Máu trong người nàng ta như ngừng chảy, từ đầu đến ngón tay đều cứng đờ.
Câu nói dang dở lập tức nghẹn nơi cổ họng, không dám phát ra thêm một tiếng nào nữa.
Đến lúc này, Ngọc Bình mới phát hiện ra, hóa ra Ngu Thanh Giai đang nằm trên bàn, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Mái tóc nàng hơi rối, gương mặt tựa sứ trắng ngần, tà váy xếp thành từng lớp đổ xuống bên mép ghế, ánh mặt trời rọi lên người nàng, khiến người ta không phân biệt được là ánh sáng chiếu rọi nàng, hay chính nàng đang phát sáng.
Ngu Thanh Giai ngủ rất yên, tay áo trải rộng trên bàn, gần như chiếm hết không gian. Trong tay nàng dường như còn đang khẽ giữ lấy một quyển sách. Đối diện nàng là một bóng dáng tuấn mỹ đến yêu dị. Hắn ngồi đó, dáng vẻ lười nhác nhưng lạnh nhạt, tựa hồ rất không kiên nhẫn.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ngọc Bình bất ngờ xông vào, phản ứng đầu tiên của hắn chính là vươn tay, che lấy tai của thiếu nữ đang say ngủ kia.
Ngọc Bình đứng nơi cửa, bàn tay còn đặt trên khung cửa sổ, nhất thời tiến không được, lui cũng không xong.
Không hiểu vì sao, nàng ta bỗng có một cảm giác mơ hồ, như thể trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng ta đã chết một lần. Giờ phút này vẫn còn đứng đây, hoàn toàn là vì Lục tiểu thư vẫn chưa tỉnh giấc.
Nhưng đã muộn rồi, Ngu Thanh Giai cuối cùng vẫn bị đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, đôi mắt vẫn còn phủ hơi sương của cơn buồn ngủ, khóe mắt vương chút long lanh của nước. Nàng nhìn về phía người đối diện, giọng nói nửa phần trách cứ, nửa phần như làm nũng:
"Ngươi định làm gì?"
Lời nàng nói ra vẫn còn vương chút khàn khàn của giấc ngủ chưa tan, rõ ràng là lời chất vấn, nhưng lại mềm mại đến mức khiến người nghe thấy lòng ngưa ngứa.
Mộ Dung Viêm sắc mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi đôi mắt hắn dời sang nàng, băng giá liền tan chảy, sát khí cũng theo đó mà tiêu biến.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng một thoáng, rồi khẽ dời đi, giọng nói vẫn hờ hững như thường:
"Mặt ngươi bị sách đè đến nhăn nhúm rồi."
Ngu Thanh Giai giật mình, lập tức đưa tay sờ mặt. Nàng x0a nắn nửa ngày, lại thấy Mộ Dung Viêm vẫn mang vẻ xa cách, không chút bận tâm, liền càng chắc chắn rằng dáng vẻ mình lúc này nhất định vô cùng xấu xí.
Ngu Thanh Giai vội vàng xuống giường tìm gương, nàng đi một vòng trong phòng, lúc này mới chậm chạp nhớ ra rằng Mộ Dung Viêm là nam tử. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không thèm chuẩn bị những thứ như gương lược hay bàn trang điểm.
Ngọc Bình nhìn thấy Ngu Thanh Giai đang lục lọi khắp nơi, còn Mộ Dung Viêm thì ngồi trước bàn sách, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc qua. Trong lòng nàng ta không khỏi kinh ngạc. Ở hậu trạch, tranh đấu giữa nữ nhân luôn tinh tế mà sắc bén, thê thiếp tranh nhau, đích thứ đối lập, ngay cả những người tưởng chừng như không có xung đột lợi ích như tiểu thư và thị thiếp, e rằng cũng đề phòng lẫn nhau, ngấm ngầm đấu đá.
Ở nơi thâm viện này, ngay cả điểm tâm do người khác mang đến cũng phải thử trước mới dám ăn, thế mà Lục tiểu thư lại có thể tự tiện lục lọi đồ đạc của thị thiếp của chủ nhân, còn người kia thì ngay cả nhìn cũng lười?
Ngọc Bình thầm cảm thán trong lòng. Dù nàng ta mới đến nhị phòng chưa lâu, nhưng đã làm nha hoàn trong phủ Ngu gia nhiều năm, từng gặp qua không biết bao nhiêu loại người. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy quan hệ giữa đích nữ và thị thiếp lại tốt đến thế. Đúng là một tổ hợp kỳ lạ.
Trong lòng nàng ta vẫn còn đang tự ý bình phẩm, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Viêm.
Trong mắt hắn không có vui giận, cũng không có phẫn nộ, thậm chí ngay cả trách cứ cũng chẳng có, chỉ là một ánh nhìn vô cùng lạnh nhạt.
Tim Ngọc Bình bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, sau lưng như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt Mộ Dung Viêm sâu thẳm, tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không giống như ánh mắt của người cùng lứa tuổi. Điều càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là, ánh mắt hắn nhìn nàng ta như thể đang nhìn một kẻ đã chết.
Ý nghĩ quái gở này khiến Ngọc Bình toát mồ hôi lạnh. Nàng ta khẽ rùng mình, vội vàng trấn an bản thân rằng chỉ là suy nghĩ quá mức. Người thiếp thất này của chủ nhân quanh năm sống khép kín, tính tình quái gở, rõ ràng không được sủng ái. Lui một vạn bước mà nói, dù có được sủng ái thì hắn cũng chỉ là kẻ mới bước chân vào phủ, sao có thể so với nàng ta, người có quan hệ rộng rãi, hiểu biết mọi ngóc ngách trong viện? Nếu thực sự phải tranh đấu, chưa chắc ai thắng ai thua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!