Bên ngoài cổng nguyệt môn, một đám tỳ nữ trẻ tuổi, áo quần tươi sáng, tóc búi hai chỏm, dáng người mảnh mai, chen chúc nhau ghé mắt nhìn vào trong với vẻ hiếu kỳ.
Trong phòng của Ngu Lão Quân, lúc này cũng rực rỡ ánh vàng, bóng người qua lại, tràn đầy vẻ xa hoa lộng lẫy.
"Vinh hạnh được nghênh đón Vĩnh Xuyên Vương giá lâm, lão thân thực sự bất an. Nếu có chỗ nào thất lễ, mong Vĩnh Xuyên Vương lượng thứ."
Hiếm khi Ngu Lão Quân thay y phục tiếp khách, lúc này bà ngồi ngay ngắn trên tháp, đích thân tiếp đãi Vĩnh Xuyên Vương. Mái tóc bà đã lốm đốm hoa râm, sắc tóc xám bạc đan xen, khuôn mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu, khóe mắt và khóe miệng đều in dấu vết của năm tháng. Có thể thấy, khi còn trẻ, bà là người vô cùng cứng cỏi, dù đã già nhưng vẫn không chịu buông tay hoàn toàn, không chấp nhận chỉ làm một lão nhân vô lo ngày ngày hưởng phúc cháu con.
Ngu Lão Quân là bà cố của thế hệ trẻ trong gia tộc, ngay cả gia chủ của Ngu gia cũng phải cung kính gọi bà một tiếng "Tổ mẫu", đủ để thấy địa vị cao đến nhường nào. Ở độ tuổi này, bà gần như vô địch thiên hạ. Trong xã hội tôn kính người già, không chỉ người trong Ngu gia không ai dám trái ý Ngu Lão Quân, mà ngay cả Vĩnh Xuyên Vương, tam hoàng tử từ kinh thành đến đây, cũng phải cung kính đến bái kiến bà khi đặt chân đến quận Cao Bình.
Mộ Dung Húc dĩ nhiên không dám nhận những lời này của Ngu Lão Quân, hắn vội từ chối:
"Lão Quân tứ thế đồng đường, đức cao vọng trọng, con cháu quây quần bên gối, quả thực là bậc đại phúc đại đức. Bổn vương xưa nay luôn tôn kính bậc hiền đức, lần này có thể tận mắt diện kiến lão phúc tinh đã là mãn nguyện. Huống chi, trên đường đến đây, ta thấy Ngu gia quy củ nghiêm minh, lễ nghi chu toàn, khắp nơi đều toát lên nền tảng sâu dày, làm sao lại có chuyện thất lễ được?
Lão Quân quá khiêm tốn rồi."
Lời nói này khiến Ngu Lão Quân bật cười lớn, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn xô lại, đôi mắt gần như bị che khuất một nửa. Tuy nhiên, nụ cười này không làm bà trở nên dễ gần hơn, ngược lại còn lộ rõ phong thái của người đã quen nắm quyền trong tay, luôn ở vị trí cao mà không ai dám kháng cự. Rõ ràng, từ biểu cảm của bà có thể thấy, Ngu Lão Quân chỉ nói khách sáo mà thôi, thực chất bà vô cùng kiêu hãnh về gia tộc mình, hoàn toàn không cảm thấy Ngu gia có điều gì chưa chu toàn.
Ngu Lão Quân rất hài lòng với thái độ khéo léo của Vĩnh Xuyên Vương. Không ngờ hoàng đế đương triều nổi danh là bất cẩn, nhưng vị tam hoàng tử này lại khiêm nhường, lễ độ như vậy. Đường đường là hoàng tử mà trước mặt bà vẫn cung kính như thế, điều này khiến Ngu Lão Quân cảm thấy vô cùng thoải mái. Vì vậy, lời nói sau đó cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều.
"Lão thân tuổi đã cao, chân cẳng cũng không còn linh hoạt, đã nhiều năm không đến Nghiệp Thành nữa. Không biết hoàng hậu dạo này có được khỏe không?"
Giang Hoàng hậu là đích mẫu của Mộ Dung Húc, mà vị hoàng hậu này… hành sự cũng không hoàn toàn phù hợp với danh phận mẫu nghi thiên hạ. Mộ Dung Húc cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hiếu tử chân thành, nói một cách tha thiết:
"Mẫu hậu thân thể khỏe mạnh. Lão quân ở tận Duyện Châu mà vẫn nhớ đến sức khỏe của người, tấm lòng này thật khiến người ta cảm động."
Ngu Lão Quân cũng khách sáo vài câu, những người có mặt trong phòng không ai là chưa từng nghe qua những chuyện hoang đường trong hậu cung, nhưng vào lúc này, tất cả vẫn tiếp tục trò chuyện về sức khỏe hoàng hậu như thể không có gì bất thường.
Mộ Dung Húc và Ngu Lão Quân ngồi trên cao khách sáo, trong khi đó, Ngu Thanh Nhã ngồi bên cạnh, duyên dáng đun trà.
Nàng quỳ trên tấm đệm trúc, động tác tao nhã, chậm rãi thêm nước, đánh trà, hớt bọt. Nàng lặp lại ba lần thêm nước, ba lần hớt bọt, sau đó mới từ tốn bưng ấm trà lên rót.
Động tác của nàng vô cùng đẹp mắt, ngón tay út hơi nhấc lên, trông như cánh chim nhỏ khẽ động, khiến người nhìn không khỏi say mê. Mộ Dung Húc vốn đã thấy buồn chán khi phải nói những lời khách sáo với Ngu Lão Quân, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn động tác của Ngu Thanh Nhã vài lần.
Ngu Lão Quân thấy vậy, liền cười thấu hiểu: "Đây là tằng tôn nữ của lão thân, xếp hàng thứ tư, gọi là Tứ nương. Lão thân tuổi đã cao, mỗi khi đổi mùa thường ngủ không ngon, may có nha đầu này mỗi ngày đến nói chuyện cùng ta, giúp ta khuây khỏa. Tứ nương, mau đến gặp Vĩnh Xuyên Vương."
Ngu Thanh Nhã có vẻ như rất chuyên chú, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới pha trà, nhưng vừa nghe thấy lời của Ngu Lão Quân, nàng lập tức đặt ấm trà xuống, nhẹ nhàng bước tới hành lễ trước Mộ Dung Húc:
"Tiểu nữ bái kiến Vĩnh Xuyên Vương."
Lúc cúi người thi lễ, eo nàng khẽ uốn cong, lập tức làm nổi bật dáng người mảnh mai tựa liễu rủ. Chỉ một động tác đơn giản, nhưng lại phô bày hết thảy nét đẹp trời sinh của nàng, hoàn mỹ đến mức như đã được tính toán từ trước.
Mộ Dung Húc vốn không có hứng thú với kiểu nữ tử đoan trang, nhã nhặn này, nhưng khi Ngu Thanh Nhã cúi người hành lễ, hắn cũng không kìm được mà nhìn nàng thêm mấy lần.
Hắn âm thầm lấy làm lạ. Rõ ràng đêm hôm đó trong lúc tra xét Ngu gia, hắn cũng đã gặp nàng, nhưng có lẽ đêm đó quá tối nên không nhìn rõ? Sao bây giờ lại cảm thấy nàng như một người hoàn toàn khác?
Ngu Lão Quân thấy Vĩnh Xuyên Vương nhìn chằm chằm không rời, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kiêu hãnh, mà trong sự kiêu hãnh ấy còn lẫn chút khinh thường.
Quả nhiên, đàn ông thiên hạ đều như nhau, dù có là hoàng tử thì cũng chẳng khác gì những nam nhân bình thường. Không phải vừa nhìn thấy Tứ nương nhà bà đã ngây người ra rồi sao?
Ngu Thanh Nhã hành lễ xong, nhẹ nhàng bưng trà đến, động tác thanh thoát đặt trước mặt Ngu Lão Quân và Mộ Dung Húc, rồi lặng lẽ lui về một bên, yên tĩnh quỳ ngồi sau lưng Ngu Lão Quân. Mỗi bước tiến lui, mỗi cử chỉ đều không gì không toát lên vẻ tao nhã đoan trang.
Đợi Ngu Thanh Nhã ngồi yên, Mộ Dung Húc cũng khó che giấu sự ngạc nhiên, không nhịn được mà liếc nhìn nàng. Nàng ngồi sau lưng Ngu Lão Quân, vừa vặn đối diện với hắn, khiến cho hắn quan sát nàng thuận tiện hơn nhiều, đồng thời cũng càng thêm rõ ràng.
Ngu Lão Quân mỉm cười đầy ẩn ý, còn Ngu Thanh Nhã lại như không hề cảm nhận được ánh mắt của người khác, vẫn luôn khẽ cúi đầu. Từ sau khi Vĩnh Xuyên Vương đến, nơi này của Ngu Lão Quân nhanh chóng trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng có các phu nhân, tiểu thư "tình cờ" đến thỉnh an. Nhưng mặc cho người đến người đi, Mộ Dung Húc chỉ nhàn nhạt lướt mắt qua các tiểu thư khác, duy chỉ có Ngu Thanh Nhã là được ngồi bên cạnh để pha trà cho Lão Quân và quý khách.
Giờ đây, nàng còn nhận được ánh mắt trực diện từ Vĩnh Xuyên Vương.
Các tỳ nữ trong phòng sau khi đặt xong hoa quả liền nhẹ nhàng lui ra, lặng lẽ đứng chờ ngoài cửa, không quấy rầy chủ nhân trò chuyện nhưng vẫn có thể kịp thời đáp lại nếu có lệnh. Một vài tỳ nữ còn nhỏ tuổi, quy củ chưa sâu, nhịn không được thì thầm bàn tán:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!