Chương 32: Sẵn sàng

Ngu Thanh Giai trừng mắt nhìn, cố ý khiêu khích, nói: "Dạy ngươi nhân nghĩa lễ tín, học đạo làm quân tử."

Nàng không tin trên đời này có học sinh không dạy được, cũng không tin có kẻ lầm đường lạc lối mà không thể cảm hóa. Nàng nhất định phải kéo Mộ Dung Viêm quay về con đường chính đạo.

Mộ Dung Viêm hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn sách vở trước mặt mình, vì Ngu Thanh Giai cố tình gây chuyện mà rơi tán loạn khắp nơi, ngay cả trang sách hắn đang đọc cũng bị che khuất. Hắn thực sự cảm thấy nàng rất ấu trĩ, phương pháp trả đũa này chỉ có trẻ ba tuổi mới dùng.

Mộ Dung Viêm vốn không muốn đáp lại trò khiêu khích ngu ngốc này, nhưng Ngu Thanh Giai lại càng hăng hái hơn. Nàng chỉnh lại vạt áo, nghiêm chỉnh ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghiêm túc: "Vì phụ thân đã đón ngươi về nhà chúng ta, vậy ngươi cũng coi như nửa người nhà họ Ngu. Chúng ta không cầu xin ngươi điều gì, nhưng sau này khi người khác nhắc đến ngươi, cũng không thể để danh tiếng của phụ thân ta bị ảnh hưởng.

Ngươi coi mạng người như cỏ rác, vô tình bạc nghĩa, lại cố chấp không chịu sửa đổi, như vậy sao có thể gọi là quân tử? Phụ thân ta chính trực nhiệt thành, được người đời kính trọng, danh tiếng nửa đời của ông ấy tuyệt đối không thể bị ngươi làm ô uế. Vì vậy, từ nay ta sẽ giám sát ngươi đọc sách. Những cuốn sách này đều do các bậc hiền sĩ nổi danh trong lịch sử viết, phụ thân ta còn ghi chú bên cạnh, chỉ cần ngươi thật lòng đọc một lượt, chắc chắn sẽ thu được lợi ích to lớn."

Ngay khi nghe câu đầu tiên, ánh mắt Mộ Dung Viêm đã thoáng động, đến khi nghe những lời tiếp theo, hắn thậm chí không buồn che giấu sự thờ ơ nữa. Hắn thầm nghĩ, có lẽ Ngu Thanh Giai từ nhỏ đã đọc "Nhân chi sơ, tính bản thiện" đến mức hóa ngốc rồi.

Dù Mộ Dung Viêm tỏ ra không mấy quan tâm, nhưng Ngu Thanh Giai không hề nản chí. Nàng đích thân lựa chọn một cuộn sách từ đống sách vở lộn xộn, tháo dây buộc, trải thẳng trước mặt Mộ Dung Viêm, hoàn toàn đè lên cuốn sách hắn đang đọc. Mộ Dung Viêm lập tức cầm lên định vứt đi, Ngu Thanh Giai giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng nhào tới ngăn cản: "Đây là sách của A phụ ta, ngươi không được vứt!"

Ngu Thanh Giai quỳ một gối lên tràng kỷ, một tay chống lên bàn, một tay cố gắng chộp lấy cuốn sách trong tay Mộ Dung Viêm. Nghe thấy lời nàng nói, rốt cuộc hắn cũng không ném đi thật, mà để mặc nàng nắm lấy cổ tay mình, kéo về đặt lại trên bàn. Ngu Thanh Giai xót xa phủi phủi sách, cẩn thận trải ra như cũ. Đôi mắt nàng long lanh như mắt nai con, lấp lánh ánh sáng đầy mong đợi và khích lệ.

Mộ Dung Viêm đối diện với nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ. Thôi vậy, hắn không chấp nhặt với kẻ ngốc, nếu nàng đã một lòng nhiệt tình như vậy, hắn tùy tiện lật vài trang giết thời gian cũng không sao.

Thấy Mộ Dung Viêm có dấu hiệu mềm lòng, Ngu Thanh Giai lập tức nhoẻn miệng cười, nghiêng người lấy cuốn sách bên dưới ra. Đây chính là cuốn sách Mộ Dung Viêm vừa đọc lúc nãy, nàng tò mò mở ra xem, vừa nhìn chữ viết trên đó, liền chỉ vào hỏi: "Đây là do ngươi viết sao?"

"Ừm."

Ngu Thanh Giai khẽ thở dài, càng thêm tò mò lật qua lật lại, chăm chú theo dõi nét chữ của Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm nhìn Ngu Thanh Giai ôm lấy sách của mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng chạm vào nơi sâu thẳm trong tim hắn.

Hắn lặng lẽ quan sát nàng một lúc, rồi chậm rãi hỏi: "Vì sao ngươi lại quay về?"

Ngu Thanh Giai giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nghịch cuộn sách trên tay. Mộ Dung Viêm cũng không vội, chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt vừa kiên định vừa không cho phép khước từ. Một lát sau, dưới ánh mắt ấy, Ngu Thanh Giai không chịu nổi nữa, bĩu môi nói: "Ta không muốn ra ngoài gặp bọn họ."

Ngu Lão Quân, Ngu Thanh Nhã, còn có cả Vĩnh Xuyên Vương, kẻ nào cũng đáng ghét hơn kẻ nào, nàng chẳng muốn gặp ai hết.

Mộ Dung Viêm thực sự có phần bất ngờ. Khi còn ở Đông Cung, hắn chỉ cần cất lời liền có vô số kẻ hùa theo, đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ, tâng bốc. Hắn luôn cho rằng, con người ai cũng hướng đến quyền lực, chẳng ai có thể từ chối nó.

Trên đời này, chỉ cần nắm trong tay quyền thế và tiền tài, bất kể là kẻ xấu xí, béo phệ hay đã bảy tám mươi tuổi, nữ nhân vẫn sẽ tranh nhau lao đến.

Hắn không tin vào tình cảm, không tin vào lòng trung thành, lại càng không tin giữa phu thê có thể tồn tại chân tình. Hắn chỉ biết rằng, dù có chân thành đến đâu, một khi xuất hiện kẻ có quyền thế lớn hơn, đối phương chắc chắn sẽ cân nhắc lợi hại mà vứt bỏ hắn. Hiển nhiên, lúc này Mộ Dung Húc chính là kẻ có lợi thế hơn.

Liêu Chính đã như vậy, Ngu Thanh Giai rồi cũng sẽ như vậy.

Ngay cả một tỳ nữ còn biết ngấm ngầm nương nhờ chủ tử được sủng ái hơn, tìm mọi cách leo lên cao, huống chi là những tiểu thư khuê các kia? Giờ đây, tất cả nữ tử chưa hứa hôn trong nhà họ Ngu hẳn đã được mẫu thân chải chuốt kỹ càng, nhân lúc thích hợp liền đến vấn an Ngu Lão Quân.

Chỉ có Ngu Thanh Giai, chẳng những không vội vã, còn thảnh thơi hơn cả ai hết.

"Vì sao?" Mộ Dung Viêm hỏi. Vì sao giữa hắn và Mộ Dung Húc—kẻ đang được sủng ái nhất—nàng lại chọn quay về tìm hắn?

Ngu Thanh Giai chẳng mấy để tâm, vừa lật sách vừa thản nhiên đáp: "Chỗ Lão Quân bây giờ chắc chắn rất náo nhiệt, ta có đi hay không cũng chẳng quan trọng, cần gì phải chen chúc vào đó?"

"Hắn dù sao cũng là hoàng tử, mà ngươi thì bị đại phòng và Ngu Thanh Nhã chèn ép, đến cả hai tỳ nữ hèn mọn cũng dám xem thường ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi chọn hắn, mọi vấn đề của ngươi lập tức được giải quyết."

"Không thể giải quyết." Ngu Thanh Giai cũng nghiêm túc hẳn, đặt sách xuống rồi nói: "Lão Quân vẫn có thành kiến với ta, Ngu Thanh Nhã cũng sẽ càng thêm ngang ngược. Quan trọng nhất là, ta vốn không thích Vĩnh Xuyên Vương. Ta không muốn làm vương phi, cũng không muốn mưu cầu quan tước, ta chẳng có gì để mong cầu, nên chỉ muốn thuận theo lòng mình, làm những điều bản thân thích."

Mộ Dung Viêm nhạy bén bắt được một từ quan trọng: "Thích? Ngươi rất ghét hắn?"

"Không chỉ Vĩnh Xuyên Vương, mà cả dòng họ Mộ Dung." Ngu Thanh Giai hạ giọng, lén lút nói với hắn: "Dòng máu nhà họ có vấn đề, người sau còn điên hơn người trước, nói chung cả nhà bọn họ chẳng ai ra gì."

Mộ Dung Viêm suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Không sai, nhà họ Mộ Dung quả thật không có ai tốt đẹp."

Ngu Thanh Giai không ngờ hắn lại đồng tình một cách thẳng thừng như vậy, hơn nữa từ thần sắc của hắn, có vẻ câu này là xuất phát từ tận đáy lòng. Nàng bỗng thấy hơi rờn rợn, bèn vội chuyển đề tài: "Tên Vĩnh Xuyên Vương đó lả lơi và vô lễ, ai muốn tâng bốc thì cứ việc, còn ta coi như không biết. Người ta thích phải là người chính trực, ôn hòa, chỉ cần đôi bên tâm đầu ý hợp, dù mặc áo vải ăn cơm thô cũng chẳng sao.

Nhưng kẻ ta không thích, dù có giàu sang quyền thế cỡ nào, không thích chính là không thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!