Chương 31: Ngượng ngùng

Mộ Dung Viêm mặt không biểu cảm liếc nhìn nàng một cái, dù không nói gì nhưng cả người đều toát lên mấy chữ "Không cần, ra ngoài". Ngu Thanh Giai làm như không thấy, ngồi xuống xong liền phất tay bảo đám tỳ nữ lui xuống:

"Ta và Cảnh Hoàn đan dây, không cần các ngươi ở đây, lui xuống đi."

Ngọc Bình thấy Ngu Thanh Giai thực sự không có ý định ra ngoài, liền yên tâm hẳn, hớn hở rời đi. Trước khi đi, nàng ta còn cố ý đóng cửa lại.

Chờ mọi người đi hết, Mộ Dung Viêm mới hơi nhướng mày nhìn Ngu Thanh Giai: "Ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ là cái nha đầu kia cứ lượn lờ trước mặt ta, ta thấy phiền nên tới chỗ ngươi tránh một lát."

Tránh phiền? Mộ Dung Viêm lập tức lạnh lùng nói: "Vậy chỗ ta không chứa nổi ngươi đâu, nên về chỗ nên về đi. Nếu nhìn không thuận mắt nàng ta, giết đi là xong."

Ngu Thanh Giai bị dọa sững, vội vàng vươn tay qua bàn đè lại tay Mộ Dung Viêm: "Ngươi bình tĩnh, đừng lúc nào cũng động một chút là giết người!"

Mộ Dung Viêm lại hoàn toàn không để tâm: "Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, đáng để ngươi cầu tình? Lần trước nữ tử nghèo khổ kia có ánh mắt không đứng đắn, cố tình lợi dụng ngươi, loại người này cứ giết đi là xong, giữ lại làm gì? Lần này lại là một nô tỳ, hơn nữa còn là một kẻ dám bất kính với ngươi, ngươi cũng muốn giữ lại sao?"

Ngu Thanh Giai thở dài, nói: "Bọn họ quả thực có tâm tư riêng, nhưng lòng người vốn ích kỷ, ta cũng đặt bản thân lên trước tiên, nên không thể trách họ vì chính mình mà tính toán. Họ muốn trèo cao là chuyện thường tình, chuyện họ làm thì họ tự gánh chịu hậu quả, dù có lên được hay bị rớt xuống thê thảm, đó cũng là số phận của họ. Nhưng chút lỗi lầm ấy, chưa đến mức phải lấy mạng đền tội."

Ngu Thanh Giai biết rõ cha mẹ Mộ Dung Viêm bị thúc phụ hại chết, hắn lưu lạc bên ngoài, nếm trải quá nhiều khổ đau, bởi vậy tính cách mới cực đoan như thế. Chính vì nàng đau lòng cho quá khứ của hắn, nên càng không thể để hắn tiếp tục bước trên con đường này.

Nói xong, nàng mong đợi nhìn hắn, chờ hắn nói gì đó. Mộ Dung Viêm suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy giết một người chẳng có gì to tát: "Ngươi bây giờ buông tha bọn họ, ai dám chắc sau này bọn họ sẽ không phản bội ngươi? Chi bằng ngay từ đầu đã diệt trừ, tránh để sau này lòng tốt lại rước họa vào thân."

Ngu Thanh Giai nghẹn lời: "Nhưng bọn họ còn chưa làm ra chuyện phản bội, chẳng lẽ chỉ vì có khả năng gây bất lợi cho ngươi mà ngươi giết sạch bọn họ sao?"

Mộ Dung Viêm bình thản nhìn nàng: "Đúng vậy. Thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta."

Ngu Thanh Giai nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời. Sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc, hỏi:

"Ngươi làm vậy, những người bên cạnh nhìn thấy chẳng phải sẽ cảm thấy lo sợ, lạnh lòng hay sao? Lâu dài như thế, còn ai thật lòng đi theo ngươi nữa?"

Mộ Dung Viêm cũng khẽ cười, dung mạo hắn tuấn mỹ, nụ cười này tựa như gió xuân thoảng qua, khiến nhật nguyệt lu mờ:

"Ai dám có dị tâm, ta giết kẻ đó. Chỉ cần trong tay có đủ quyền lực, căn bản không sợ bọn họ không nghe lời."

"Lấy bạo chế bạo, cuối cùng cũng khó mà dài lâu!"

"Đó là vì bọn họ ngu xuẩn, để quyền lực rơi vào tay kẻ khác." Mộ Dung Viêm nhìn thẳng vào mắt Ngu Thanh Giai, nàng thậm chí còn có thể thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt hắn—một đôi mắt đẹp đến cực điểm. Nhưng những lời hắn nói lại khiến người ta không rét mà run:

"Lòng người dễ đổi thay, huynh đệ, trung thần, thậm chí phu thê đều có thể phản bội. Chỉ có ngọc tỷ truyền quốc, quyền lực chí cao vô thượng, mới là thứ vĩnh viễn không đổi."

"Ngươi!" Ngu Thanh Giai tức giận đến mức bật dậy, trừng mắt nhìn hắn.

Mộ Dung Viêm không hề né tránh ánh mắt nàng. Đôi mắt hắn thâm thúy, trong trẻo như một hồ nước sâu không thấy đáy, nhưng lại sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi. Hiển nhiên, hắn chưa từng nghĩ rằng suy nghĩ của mình có gì sai trái.

Vốn dĩ Ngu Thanh Giai đang ngồi trên chân, giờ phút này nàng đứng thẳng dậy, thân trên và hông kéo lên cao, tầm mắt lập tức được nâng lên không ít. Thế nhưng dù như vậy, nàng cũng chỉ vừa đủ ngang hàng với Mộ Dung Viêm.

Nàng kiên định nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt vì phẫn nộ mà càng thêm trong trẻo, rực rỡ vô song, dung nhan động lòng người.

Từng chữ của nàng cắn rất mạnh, không biết là nói cho ai nghe:

"Ngươi không tin vào chân tình, nhưng ngươi cứ đợi đấy! Sẽ có một ngày ta chứng minh cho ngươi thấy, trên đời này có rất nhiều thứ kiên cố không thể phá vỡ, không phải quyền thế hay tiền tài có thể so sánh!"

Mộ Dung Viêm chỉ cười khẽ, trong mắt hắn lộ ra ý cười, nhàn nhã nhìn nàng:

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như..." Ngu Thanh Giai lắp bắp, cố gắng suy nghĩ rồi nói, "Ví dụ như tình thân giữa cha mẹ và con cái, còn có tình nghĩa phu thê."

Mộ Dung Viêm suýt nữa cười thành tiếng, mà thực tế hắn cũng bật cười thật. Hắn nhìn Ngu Thanh Giai, dường như không nỡ phá vỡ ảo tưởng ngây thơ của nàng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!