Chương 3: Xinh đẹp

Người vừa đến không mặc váy ngắn hay áo dài như thường thấy, mà khoác lên mình bộ hồ phục, loại y phục bị lễ giáo xem là man di thô bỉ.

Hắn vận một bộ hồ phục trắng gọn gàng, tay áo hẹp, cổ chéo, thắt lưng buộc bằng dây da màu đỏ, trên dây đính kim loại sáng bóng, dài buông xuống ngang gối. Thực ra, bờ vai của người này có phần rộng hơn so với nữ tử, nhưng đường eo lại mảnh mai mạnh mẽ, đôi chân được bao bọc trong ống quần dài càng lộ vẻ thon dài đến mức khó tin. Tổng thể mà nói, không chỉ không có chút nào khó coi, mà ngược lại, còn đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy tất cả đều hợp lẽ, như thể y phục này sinh ra là để dành cho hắn.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là gương mặt của hắn—tựa như kiệt tác mà trời đất ưu ái ban tặng.

Mũi cao thẳng mà tinh xảo, đôi mắt rực rỡ mà sắc bén, đường nét sắc sảo, từng góc cạnh đều toát lên vẻ lạnh lùng đầy tính công kích. Đôi môi mỏng, nét môi thanh tú, khi nhìn thẳng vào người khác, vô tình tạo ra áp lực khiến tim người ta đập loạn.

Giống như những sinh vật có màu sắc rực rỡ trong thiên nhiên—đẹp đẽ nhưng nguy hiểm.

Ngu Thanh Giai nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào.

Người kia cũng đang đánh giá nàng, rồi chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp mà ung dung:

"Tiểu thư có lệnh, nào dám không tuân."

Ngu Thanh Giai phải mất một lúc mới lấy lại được tinh thần, quay đầu nhìn về phía Ngu Văn Tuấn, ngay cả lời nói cũng hơi lắp bắp:

"Nàng... nàng chính là người mà cha rước về?"

Nhìn thấy người thật rồi, nàng đột nhiên không dám gọi đối phương là thiếp thất nữa. Nhưng bảo nàng gọi tiểu nương cũng thật khó mở miệng.

Ngu Thanh Giai do dự, Ngu Văn Tuấn cũng có phần khó xử.

Ông chưa từng nghĩ tới vấn đề này—trong trường hợp không thể nhắc đến vương tước, thì phải gọi hắn là gì đây? Bình thường, mọi người đều tôn xưng hắn là "công tử", số ít thân tín hoặc tôn thất gần gũi mới có thể gọi một tiếng "lang quân". Còn trực tiếp gọi thẳng đại danh? Đừng mơ.

Không khí nhất thời bế tắc.

Mộ Dung Viêm mặt không đổi sắc, hờ hững nói:

"Gọi ta là Cảnh Hoàn đi."

"Hả?" Ngu Thanh Giai cau mày, cảm thấy cái tên này có gì đó là lạ. "Ngươi họ Cảnh?"

"Ừ."

Họ này ở phương Bắc vốn không phổ biến lắm. Ngu Thanh Giai lẩm bẩm trong lòng hai lần, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng lẩm bẩm như tự nói với chính mình:

"Nghe có vẻ giống tên nam nhân."

Ngu Văn Tuấn nhanh chóng liếc nhìn Mộ Dung Viêm một cái.

Vào thời điểm Đông Cung biến loạn, Mộ Dung Viêm mới mười ba tuổi, dù đã được phong vương nhưng vẫn chưa có tên chữ. "Cảnh Hoàn" lấy bộ Mộc làm gốc, vừa khéo cùng thế hệ với bọn họ. Đây hẳn là tên chữ mà Mộ Dung Viêm tự đặt cho mình, bây giờ lại mang ra để qua mặt nữ nhi của ông.

Người được đưa về phủ mà ngay cả danh tính cũng không rõ ràng, điều này theo lẽ thường là bất hợp lý. Nhưng Ngu Thanh Giai không sinh nghi, cũng coi như may mắn. Chỉ là, nhìn nữ nhi dễ dàng bị đánh lừa như vậy, Ngu Văn Tuấn lại có chút cảm giác khó tả.

Ông không muốn tiếp tục xoay quanh chủ đề này, liền phá tan sự im lặng:

"Người đã đến đủ, bảo nhà bếp dọn cơm đi. Cảnh Hoàn hôm nay mệt rồi, dùng bữa xong thì có thể về phòng nghỉ ngơi."

Ngu Thanh Giai thấp giọng kêu một tiếng:

"A phụ."

"Sao vậy?"

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng bỗng hiện lên những câu như "sắc khiến người u mê", "có mẹ kế liền có cha dượng". Nàng lắc đầu với Ngu Văn Tuấn, sau đó thừa lúc phụ thân căn dặn hạ nhân, quay lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Viêm bằng ánh mắt đầy bất mãn.

Nàng thật sự không ngờ, người được đưa về lại là một con hồ ly tinh có dung mạo yêu nghiệt đến vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!