Ngu Thanh Giai ngây ngẩn đối diện với Mộ Dung Viêm, đến tận lúc này, thần sắc hắn vẫn vô cùng bình thản, đáy mắt phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng.
Bao nhiêu chi tiết từng bị nàng xem nhẹ bỗng chốc hiện lên trong tâm trí. Đúng vậy, khi mới đến quận Quảng Lăng, Mộ Dung Viêm mặc Hồ phục. Hồ phục vốn là trang phục của nam nhân ngoại tộc, chỉ khi các triều đại phương Bắc liên tiếp bị người Hồ nắm quyền, loại y phục mang đậm sắc thái dị tộc này mới trở nên phổ biến. Nữ tử mặc Hồ phục vốn hiếm thấy. Khi ấy, Ngu Văn Tuấn nói đây là tân sủng hắn vừa mang về, nàng liền chủ quan cho rằng hồ ly tinh này quả thực sắc sảo lạ thường.
Nhưng nếu ngay từ đầu, đây vốn là một nam nhân thì sao?
Lại còn cái tên "Cảnh Hoàn," quá mức khí khái anh hùng. Thêm cả thói quen không thích ai lại gần, động tác cưỡi ngựa bắn tên chuẩn xác mạnh mẽ… Từng điều một, tất cả dần dần xâu chuỗi lại trong đầu nàng. Chẳng trách, hôm đó trong sơn động trú mưa, hắn nhất quyết không chịu thay thuốc, lại còn ở khách điếm…
Nàng đột nhiên bừng tỉnh, mặt bỗng chốc đỏ bừng:
"Ngươi!"
Hôm nay Mộ Dung Viêm quyết định mạo hiểm, nhưng so với một thân một mình xông vào hiểm cảnh, đối diện với Ngu Thanh Giai thế này còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Bên ngoài, đám quan binh do Mộ Dung Húc điều đến vẫn hò hét truy lùng. Chỉ cần hắn muốn, có vô số cách tránh khỏi ánh mắt nàng. Nhưng hắn không làm vậy.
Xuất phát từ một loại dũng khí tựa như tự sát, hắn đột nhiên không muốn tiếp tục che giấu nữa. Nếu Ngu Thanh Giai vì kinh hoảng mà dẫn binh vào, hoặc thậm chí lập tức ra ngoài báo quan, hắn cũng cảm thấy chẳng có gì oan uổng.
Từng có người nhíu mày bảo hắn, dù bề ngoài Mộ Dung Viêm có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng trong thâm tâm lại mang khuynh hướng tự hủy diệt. Khi đó hắn không tin, cười nhạt bỏ qua, nhưng lúc này, có lẽ điều đó là thật. Hắn thực sự có xu hướng tự hủy.
Lần trước ở Quảng Lăng, trong cuộc trò chuyện về tiên sinh của mình, hắn đã một lần đặt lưỡi dao huỷ diệt vào tay nàng. Lần này, giữa lúc kẻ địch bao vây tứ phía, hắn lại tự mình bại lộ thân phận, trao vận mệnh của bản thân vào tay nàng thêm một lần nữa.
Từ khoảnh khắc để nàng chạm vào cổ áo hắn, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chờ đợi phản ứng.
Nàng từ kinh ngạc đến hoài nghi, rồi dần dần bừng tỉnh—hắn biết, nàng đã hiểu ra tất cả.
Sau cùng, Ngu Thanh Giai mới chậm chạp nhận ra mình đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch. Nếu Mộ Dung Viêm là nam nhân… vậy thì đêm đầu tiên ở khách điếm, hai người họ ngủ chung một phòng, nàng còn tâm sự cùng hắn?!
Cảm giác xấu hổ dâng trào, máu huyết như xông thẳng l3n đỉnh đầu. Nàng lập tức trừng mắt, mặt đỏ như lửa cháy:
"Ngươi là nam nhân, thế mà còn… còn…"
Lời còn lại Ngu Thanh Giai không thể nào nói ra được.
Mộ Dung Viêm chờ mãi, thấy nàng chỉ đề cập đến chuyện này, trong lòng lại có chút tiếc nuối vì nàng đã lãng phí một cơ hội tốt. Nhưng dù là vậy, khi ánh mắt Mộ Dung Viêm chạm vào đôi mắt đầy xấu hổ và tức giận của nàng, chính tai hắn cũng bắt đầu đỏ lên.
Hắn nghiêng đầu, nắm chặt tay thành quyền, ho nhẹ một tiếng: "Ta đã từng nói với ngươi, hơn nữa, ta cũng không có nhìn."
Ngu Thanh Giai vừa thẹn vừa giận: "Đây là vấn đề nhìn hay không nhìn sao? Rõ ràng đây là..."
Ngu Thanh Giai nói không nên lời, mà Mộ Dung Viêm cũng không thể tiếp tục nghe nữa. Nếu để nàng nói tiếp, e rằng ngay cả vẻ bình tĩnh giả vờ cũng không giữ được.
Lúc này, âm thanh bên ngoài đã dần tiến lại gần.
Ngu Thanh Giai nghiến răng nghiến lợi, liếc ra ngoài một cái, sau đó trừng mắt với Mộ Dung Viêm, hung hăng nói: "Ngươi theo ta!"
Mộ Dung Húc khoác một chiếc áo choàng trắng, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt hắn, càng làm nổi bật vẻ âm trầm.
Không lâu trước đó, hắn vẫn còn đắm chìm trong hương sắc ôn nhu, nhưng ngay khi nghe hạ nhân báo tin, chỉ trong nháy mắt, vẻ phong lưu tùy tiện trên mặt Mộ Dung Húc đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát khí sắc bén của dòng dõi Mộ Dung từng chinh chiến sa trường.
Kể từ khi Liêu Chính tố giác thái tử bị phế, hắn thăng tiến như diều gặp gió, đắc tội không ít người. Nhưng nếu nói kẻ căm hận hắn nhất, thì chỉ có một người mà thôi.
Hoàng đế biết, Mộ Dung Húc biết, ngay cả Liêu Chính cũng biết điều đó.
Cho nên khi nghe thuộc hạ bẩm báo Liêu Thượng Thư đột tử, Mộ Dung Húc thậm chí không thèm vào phòng xem tình trạng của Liêu Chính, mà lập tức điều động binh mã từ phủ thái thú, phong tỏa toàn thành truy bắt thích khách.
Trong cơn mơ màng, ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị, ngay lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Chính là hắn!
Kẻ địch ra tay giết người trong im lặng, nhưng khi rút lui lại vô tình kinh động đến thị vệ bên cạnh Mộ Dung Húc. Sau khi giao chiến, thị vệ tinh nhuệ của hắn chết hết, nhưng đối phương cũng bị thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!