Ngu Thanh Giai thò đầu ra từ sau cột trụ, liếc nhìn Mộ Dung Viêm—người từ lúc chạm mặt đám người kia đến giờ vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, không nói không cười—rồi lại nhìn hành lang phía xa, nơi vẫn còn vương chút dư âm của tiếng cười bông đùa, không nhịn được hỏi:
"Hồ ly tinh, chúng ta đang nhìn gì vậy?"
Vừa rồi bọn họ đi ra chưa được bao lâu, Ngu Thanh Giai còn chưa kịp thở phào thì đã bị Mộ Dung Viêm kéo trở lại từ một lối khác. Nàng trốn sau cột trụ nghe lén suốt nửa ngày, chỉ lờ mờ nghe thấy mấy từ như "Hoàng đế", "yến tiệc", còn lại chẳng rõ gì thêm.
Nàng không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Mộ Dung Viêm nghe rất chăm chú, nàng cũng ngoan ngoãn đứng yên theo. Giờ đám người kia đã đi xa, Ngu Thanh Giai rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên nàng làm cái chuyện nghe lén này, chưa cảm nhận được gì gọi là k1ch thích, chỉ có xấu hổ sắp tràn ra ngoài mất rồi.
Mộ Dung Viêm đứng trên hành lang, thần sắc khó đoán.
Một lúc sau, hắn bình thản xoay người: "Đi thôi."
Ngu Thanh Giai khẽ đáp, nhanh chóng theo sau. Dải lụa thắt bên hông nàng phất phơ theo gió, mấy lần nghịch ngợm lướt qua mu bàn tay Mộ Dung Viêm.
Hai người yên lặng đi một đoạn, bỗng Mộ Dung Viêm cất giọng: "'Ngu Mỹ Nhân' là ngươi?"
Ngu Thanh Giai sững lại, lập tức mặt đỏ bừng: "Không phải!"
Vừa nãy, nàng cố tình nói sai danh xưng của mình thành 'Ngu Thanh Nhã'. Mộ Dung Viêm vốn chẳng để tâm đến cái tên đó, nhưng lại vô cùng để ý đến thông tin mà Mộ Dung Húc vô tình tiết lộ. Giờ nhìn phản ứng của nàng, hắn càng chắc chắn hơn.
"Chuyện là thế nào?"
Bị hỏi ngay trước mặt như vậy, cho dù người hỏi có là tỷ muội thân thiết cùng dìu nhau trưởng thành, nàng cũng thấy mất tự nhiên vô cùng.
Ngu Thanh Giai không muốn trả lời, nhưng làm sao đấu lại được Mộ Dung Viêm?
Chỉ một lúc sau, nàng liền chịu thua:
"Chẳng có gì vẻ vang cả. Năm ta mười hai tuổi, có một lần ở tổ trạch tình cờ chạm mặt vài công tử thế gia đến làm khách. Trong đó có một tên vô lại, thấy nhà ta họ Ngu, bèn đùa giỡn gọi một câu 'Ngu Mỹ Nhân', chẳng ngờ lại truyền ra ngoài."
Mộ Dung Viêm trầm ngâm gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Tại sao ta không biết?"
Câu hỏi này quá mức lạ lùng, khiến Ngu Thanh Giai trong chốc lát không biết phải đáp thế nào. Nàng đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Viêm:
"Bọn họ chỉ nói đùa thôi, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, ta việc gì phải nói với ngươi?"
Mộ Dung Viêm khẽ cười, không nói gì. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng bảo:
"Nói đùa thì chưa chắc, nhưng bọn họ không biết trời cao đất dày thì đúng là thật."
Ngu Thanh Giai nghe vậy, cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng định truy hỏi thêm thì bất chợt thấy một người đi về phía mình.
Ngu Thanh Giai nuốt lại lời định nói, Mộ Dung Viêm cũng không tiếp tục.
Ngu Thanh Nhã bước nhanh đến, sắc mặt có phần sốt ruột, còn mấy lần quay đầu nhìn về phía sau:
"Lục muội, vừa rồi muội đi đâu vậy?"
Ngu Thanh Giai dĩ nhiên không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Muội bị lạc, loanh quanh mãi phía sau mới tìm được đường ra."
Lạc đường ư? Ngu Thanh Nhã không tin lắm. Cũng do nàng nhất thời đắc ý vì đoạt được chưởng quản sổ sách, suýt nữa quên mất rằng kiếp trước, đúng vào khoảng thời gian này, Vĩnh Xuyên Vương đã đến Duyện Châu.
Lần đó, sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến cả Thứ sử cũng hoảng sợ. Sau đó, các thế gia lớn ở Cao Bình quận mở tiệc không ngừng, ca múa không dứt, chính nàng cũng được mời tham dự vài lần, thành ra ấn tượng rất sâu.
Hôm nay, nàng đứng trong Phật đường hồi lâu, mãi đến khi một phu nhân chi thứ lẩm bẩm rằng sao không thấy Lục tiểu thư đâu, nàng mới như chợt tỉnh mộng. Quả nhiên, Ngu Thanh Giai không có ở đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!