Chương 24: Vĩnh Xuyên Vương

Ngu Thanh Giai lập tức nhận ra người trước mặt là hoàng tử, trong lòng không khỏi chấn động.

Vĩnh Xuyên Vương chẳng phải nên ở trong hoàng cung Nghiệp Thành hay sao? Hắn vì cớ gì lại xuất hiện ở Duyện Châu?

Mộ Dung Húc nhàn nhã quan sát tiểu nương tử trước mặt, ánh mắt đầy vẻ hứng thú. Dù nàng tuổi còn nhỏ, nhưng dung mạo đã hiển lộ phong hoa tuyệt sắc. Đặc biệt là thần thái giữa hàng mày, mang theo một nét quyến rũ tự nhiên, không hề cố ý mà vẫn khiến người khác khó lòng rời mắt.

Mộ Dung Húc từ nhỏ lớn lên trong chốn cung đình, đã gặp không ít ca cơ, tần phi vì dung mạo mà được sủng ái. Những nữ nhân ấy, vẻ đẹp và sự quyến rũ đều chỉ dừng lại ở bề ngoài, ánh mắt, khóe môi đều là sự cố ý mê hoặc. Nhưng nữ tử trước mặt lại không như thế. Nàng bình thản, đôi mắt sáng trong như nước, lộ rõ sự không vui, nhưng khóe mắt lại khẽ nhướng, vừa thanh khiết, vừa diễm lệ, trong veo mà yếu mềm.

Khiến hắn trong chớp mắt có ảo giác bản thân đang nằm mộng, như thể tất cả trước mắt chỉ là một bức họa mỹ nhân mà thôi.

Mộ Dung Húc hoàn hồn, nhìn lại, nàng vẫn đang ở đó, không phải ảo ảnh. Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười trở nên thâm thúy.

Hắn là Vĩnh Xuyên Vương, tuy không được phụ hoàng coi trọng như trưởng huynh, nhưng dù gì cũng là hoàng tử, khí chất ung dung trời sinh, lòng muốn chiếm đoạt cũng hằn sâu trong cốt tủy. Chỉ là ra ngoài tạm lánh sóng gió, nào ngờ lại gặp được một mỹ nhân hiếm có thế này. Nếu dễ dàng để nàng rời đi, thì hắn chẳng còn mang họ Mộ Dung nữa rồi.

Mộ Dung Húc không hề tức giận vì bị lạnh nhạt, vẫn thong dong cười, đôi mắt lộ rõ vẻ tán thưởng. Hắn thậm chí không buồn liếc nhìn nữ tử đội màn sa phía sau, chỉ lướt qua một cái rồi dời mắt, hiển nhiên xem nàng như một a hoàn hay tỷ muội của tiểu mỹ nhân này, không đáng để bận tâm.

Hắn cười hỏi:

"Ta chính là Vĩnh Xuyên Vương, đơn danh một chữ Húc. Không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào?"

Sau thoáng kinh ngạc, Ngu Thanh Giai nhanh chóng trấn định lại. Nàng vốn chẳng muốn để tâm, nhưng đường phía trước bị tên thái giám chặn mất, không còn cách nào khác, chỉ đành hậm hực lườm Mộ Dung Húc một cái, giọng điệu như muốn tránh càng xa càng tốt:

"Tiểu nữ bái kiến Vĩnh Xuyên Vương. Trưởng bối trong nhà đang đợi, tiểu nữ không dám chậm trễ, xin cáo lui trước."

Mộ Dung Húc cười:

"Vừa hay, bản vương tiễn nàng một đoạn, nhân tiện bái kiến trưởng bối của nàng. Bản vương cũng tò mò không biết là nhà nào mà có thể nuôi dạy ra một giai nhân tuyệt sắc như vậy."

Ngu Thanh Giai nghe thế mà lòng chùng xuống.

Nàng không hề muốn đưa vị hoàng tử phiền toái này về phủ, hơn nữa, nếu để hắn biết được thân phận của nàng, chẳng phải càng rắc rối hay sao?

Khuôn mặt nàng lạnh xuống, đôi mắt đẹp long lanh nước, nhưng ánh nhìn lại đầy trách cứ:

"Vừa rồi vô ý thất lễ với điện hạ là lỗi của tiểu nữ. Nhưng cho dù là hoàng tộc, cũng không thể ngang nhiên chặn đường người khác giữa thanh thiên bạch nhật. Đây là Vô Lượng Tự, mong Vĩnh Xuyên Vương tự trọng!"

Tên thái giám có dáng vẻ âm nhu lập tức the thé quát: "To gan!"

Mộ Dung Húc vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng khi nghe giọng thái giám, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ khó chịu. Hắn lười biếng liếc y một cái, hờ hững nói: "Ai cho ngươi lên tiếng? Còn không mau xin lỗi nương tử đi."

Tên thái giám thầm hối hận, vội vàng bước lên tự tát mình hai cái, cười làm lành: "Nô tài vô lễ, mạo phạm nương tử, mong nương tử trách phạt."

Ngu Thanh Giai chẳng muốn dính líu gì đến người trong cung, đừng nhìn Mộ Dung Hủ nói hay, nếu nàng thực sự trách phạt bọn họ, chỉ sợ sau này còn nhiều rắc rối hơn. Nàng không muốn dây dưa, chỉ khẽ đáp: "Không sao," rồi lập tức kéo tay Mộ Dung Viêm định lách qua rời đi.

Hai tiểu thái giám lập tức lùi về sau vài bước, tuy cúi đầu cung kính, nhưng vẫn chắn ngang lối đi. Ngu Thanh Giai nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Húc.

Mộ Dung Húc ung dung phe phẩy cây quạt trong tay, cười cười: "Tiểu nương tử, câu hỏi đầu tiên của ta, nàng vẫn chưa trả lời đâu."

Ngu Thanh Giai biết hôm nay nếu không nói rõ thân phận, e rằng khó thoát khỏi hắn. Vì thế, nàng lùi một bước, cung kính hành lễ: "Tiểu nữ họ Ngu, thứ nữ trong nhà, danh húy chẳng đáng để vương gia nhắc đến, không dám nhiều lời."

Danh húy của nữ tử không thể tùy tiện nói ra, chỉ có cha anh hoặc phu quân mới được biết. Tuy nhiên, chỉ cần nghe qua họ và thứ tự trong nhà, Mộ Dung Húc cũng đủ đoán ra danh tính của nàng. Hắn không tiếp tục truy hỏi, mà chỉ càng thêm hứng thú, cười nói: "Bản vương từng nghe nói, Ngu gia có một vị 'Ngu mỹ nhân' tuyệt sắc khuynh thành. Chẳng hay có phải là nàng không?"

Ngu Thanh Giai nghe mà tức giận, đúng là chuyện xấu lan xa, sao tiếng tăm này lại truyền đến tai những kẻ quyền quý ở Nghiệp Thành rồi? Nàng giả vờ mơ hồ, lắc đầu: "Không phải."

"Không phải?" Mộ Dung Húc nghe vậy thì lộ ra vẻ tiếc nuối, ánh mắt lại lần nữa dừng trên gương mặt nàng, khẽ cười: "Nếu ngay cả nàng cũng không thể xứng danh mỹ nhân, vậy thiên hạ này còn ai có thể gọi là mỹ nhân đây?"

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ngừng lại, như nhớ ra điều gì, rồi bật cười lớn: "Cũng chưa chắc, có lẽ vị vừa rồi vẫn có thể coi là mỹ nhân đấy."

Mộ Dung Húc đột nhiên bật cười, Ngu Thanh Giai không hiểu hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tay mình hơi đau. Hồ ly tinh này lại sao thế? Vì sao bỗng dưng siết tay nàng chặt như vậy, đến mức khiến xương nàng cũng nhức nhối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!