Chương 16: Chiếm cứ

Ngũ Lang là con trai của thủ lĩnh đoàn thương nhân, có đôi mày rậm mắt to, khuôn mặt cương nghị, rất được sủng ái. Vì nể mặt thủ lĩnh đoàn thương nhân , mọi người trong đoàn đều đối xử hòa nhã với hắn. Một thiếu niên cường tráng như Ngũ Lang đương nhiên cũng rất được nữ nhân yêu thích. Nếu là ngày thường, mọi người còn có thể trêu ghẹo hắn đôi câu, nhưng từ khi Ngũ Lang nhìn thấy hai vị cô nương mới gia nhập đoàn, chính xác hơn là vị cô nương xinh đẹp họ Ngu, trong mắt hắn liền không còn chứa nổi bất kỳ ai khác. Vì vậy, mọi người cũng không tiện trêu chọc hắn nữa.

Từ miệng phụ thân, Ngũ Lang biết được rằng có một vị phu nhân họ Cảnh đã bỏ ra số tiền lớn để cùng đoàn thương nhân đi đến Duyện Châu, sau đó bọn họ sẽ tự rời đi. Làm thương nhân ai lại chê tiền, hơn nữa đoàn vốn cũng phải đi ngang qua Duyện Châu, vì vậy thủ lĩnh lập tức đồng ý. Đột nhiên có hai cô nương xa lạ gia nhập đoàn, ai cũng sẽ có đôi phần cảnh giác.

Ban đầu Ngũ Lang cũng đầy thành kiến với hai vị khách này, nghe đã thấy phiền phức, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Ngu Thanh Giai, hắn lập tức kinh diễm đến mức quên sạch mọi định kiến trong lòng. Trong thoáng chốc, Ngũ Lang chỉ cảm thấy quyết định đồng ý đưa hai người họ theo của phụ thân thực sự quá sáng suốt.

Hôm qua đoàn đã nghỉ ngơi trong quán trọ, sáng nay từ sớm đã chuẩn bị xuất phát. Ngũ Lang nhân lúc rảnh rỗi, đặc biệt từ đầu đoàn chạy đến chỗ xe ngựa của Ngu Thanh Giai. Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đứng trước xe, tấm màn lụa trắng che khuất dung nhan và thân hình đối phương, chỉ để lộ vạt váy chỉnh tề.

Ngũ Lang cố ý ho khẽ, cách một đoạn xa đã không nhịn được mà lên tiếng:

"Ngu cô nương."

Người trước mặt chậm rãi quay lại. Mặc dù có tấm màn lụa chắn giữa, không nhìn rõ dung mạo, nhưng trong lòng Ngũ Lang đã thở dài đầy thất vọng. Không phải Ngu cô nương, mà là vị phu nhân họ Cảnh đi cùng nàng.

Hắn không quen biết nàng ta lắm, cũng không chỉ mình hắn, những người khác trong đoàn khi nhắc đến vị Cảnh phu nhân này đều kính trọng nhiều hơn là ngưỡng mộ. Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng Cảnh cô nương cũng vô cùng xinh đẹp, phong tư xuất chúng, nhưng khi đối mặt với nàng, Ngũ Lang lại chẳng hề sinh ra chút tâm tư nào, ngược lại còn có cảm giác đề phòng như đối với nam nhân.

Ngũ Lang cảm thấy đáng tiếc khi không gặp được Ngu Thanh Giai, nhưng hắn không cam tâm tay không mà trở về, liền dò hỏi:

"Cảnh cô nương, Ngu cô nương có ở đây không?"

"Nàng không có ở đây."

"Vậy nàng đang ở đâu?"

Mộ Dung Viêm ánh mắt u tối, lạnh lùng nhìn thiếu niên không biết tốt xấu trước mặt qua lớp màn lụa:

"Liên quan gì đến ngươi?"

Ngũ Lang có chút lúng túng. Hắn từ nhỏ đã được nâng niu, chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy. Dù có chút xấu hổ, hắn vẫn gãi đầu cười ha ha:

"Cũng không có chuyện gì… chỉ là đoàn sắp xuất phát rồi, ta sợ Ngu cô nương lỡ mất giờ. Ngươi biết nàng đi đâu không? Ta có thể đi tìm nàng về."

Mộ Dung Viêm chăm chú nhìn hắn, không động đậy, tấm màn lụa rộng lớn tĩnh lặng phủ ngoài y phục, chỉ có chuỗi vỏ sò đính trên vành mũ khẽ lay động theo gió:

"Nàng muốn đi đâu tự nhiên sẽ nói với ta, đến lượt ngươi lo à?"

Ngay cả một người nhiệt tình như Ngũ Lang cũng có phần chịu không nổi. Hắn âm thầm oán thầm, rõ ràng Ngu cô nương dịu dàng đáng yêu như vậy, sao biểu tỷ của nàng lại khó nói chuyện đến thế? Vì để tiện bề hành động, Ngu Thanh Giai và Mộ Dung Viêm đã hóa danh thành biểu tỷ muội.

Ngũ Lang ngượng ngùng lui về sau vài bước, nhưng đi được một đoạn lại vẫn không yên lòng, lại lần nữa tiến lên:

"Ta có mua bánh đậu đỏ cho Ngu cô nương, sáng nay mới vừa ra lò. Ta đã hỏi phụ thân, trưa nay sẽ phải đi đường gấp, không thể nhóm lửa nấu nướng. Nếu Ngu cô nương không quen ăn lương khô, có thể dùng mấy chiếc bánh này lót dạ."

Mộ Dung Viêm hờ hững nói: "Nàng ấy không thích ăn bánh đậu đỏ."

"À?" Sài Ngũ Lang vô cùng ngạc nhiên, gãi đầu bối rối. "Nhưng lần trước rõ ràng Ngu cô nương nói nàng rất thích bánh mềm ngọt mà…"

Mộ Dung Viêm thoáng dừng lại, một bàn tay thon dài, cân đối vươn ra từ lớp màn che chồng chất, lặng lẽ đặt trước mặt Sài Ngũ Lang. Dù là hắn cũng phải thừa nhận, đôi tay này thật sự rất đẹp.

"Đưa ta."

Sài Ngũ Lang sững sờ, không ngờ cô nương họ Cảnh này lại tốt bụng như vậy, đến mức hắn còn có chút bất ngờ: "Ngươi sẽ chuyển cho Ngu cô nương sao?"

"Ừ."

Niềm vui đến quá đột ngột, Sài Ngũ Lang ngớ người mất một lúc. Hắn lưỡng lự một chút rồi vẫn cẩn thận đặt gói bánh còn nóng hổi vào tay Mộ Dung Viêm, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Phiền cô nương nhất định phải đưa tận tay Ngu cô nương, bánh đậu đỏ phải ăn lúc còn nóng mới ngon."

Phiền phức.

Mộ Dung Viêm cầm gói bánh ngọt trên tay, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Sài Ngũ Lang bước đi, càng đi càng ngoái đầu nhìn lại. Đến khi bóng người hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, hắn đưa tay ra, chẳng buồn nhìn, ném thẳng gói bánh vào bụi cỏ bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!