Từ báo cáo của ám vệ, có thể thấy Ngu Thanh Nhã ngày càng thành thạo trong việc sử dụng vũ khí. Ban đầu, nàng ta còn chưa tìm được yếu điểm để tấn công, những bà tử do Thái hậu phái đến có người bị thương ở cánh tay, có người trúng đòn ở bụng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Nhưng sau khi đến Từ Ân Tự, Ngu Thanh Nhã dần dần hiểu rõ cách điều khiển vũ khí laser. Ví dụ như Thái hậu, dù có đông đảo thị vệ và tăng nhân bảo vệ, vẫn bị Ngu Thanh Nhã bắn chết chỉ trong một phát .
Một thứ vũ khí mạnh mẽ đến mức chỉ cần một luồng sáng đã có thể gây thương tích, rõ ràng vượt xa hiểu biết của thời đại này. Điều đáng sợ hơn nữa là, Ngu Thanh Giai không biết thứ vũ khí ấy có thể bắn xa đến đâu.
Mộ Dung Viêm lúc này đang chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa hay biết chuyện Ngu Thanh Nhã đã phát điên. Hắn là chủ soái, giữa chiến trường tất nhiên là mục tiêu dễ thấy nhất. Nếu đến lúc đó, Ngu Thanh Nhã nhân lúc quân đội hỗn loạn mà bắn lén từ xa, hắn căn bản không có cách nào phòng bị.
Nếu Mộ Dung Viêm gặp chuyện bất trắc trên chiến trường...
Ngu Thanh Giai không dám nghĩ tiếp nữa.
Bạch Dung cảm thấy khó hiểu, cho rằng từ đây đến nước Chu xa xôi vạn dặm, Ngu Thanh Nhã không thể nào chạy xa như vậy chỉ để ám sát Mộ Dung Viêm. Nhưng Ngu Thanh Giai lại hiểu rõ chấp niệm trong lòng nàng ta.
Ngu Thanh Nhã đã từng gặp Mộ Dung Viêm, nàng ta nhất định sẽ nhận ra hắn chính là Cảnh Hoàn năm xưa.
Vì tranh đoạt cuộc đời của người khác, nàng ta đã lên kế hoạch suốt hai năm, để rồi cuối cùng nhận ra ngay từ lúc bắt đầu, nàng ta đã thua rồi. Những gì nàng ta làm, đều là uổng phí công sức.
Buồn cười nhất là, năm đó nàng ta còn muốn lôi kéo, tính kế Mộ Dung Viêm. Nhưng cuối cùng lại nhận ra, bản thân chẳng khác nào một con hề nhảy múa trước mặt hắn, mọi âm mưu thủ đoạn đều bị nhìn thấu, không chút tôn nghiêm, cũng không chút bí mật.
Thứ không chiếm được, ắt sinh lòng thù hận.
Hiện tại, Ngu Thanh Nhã nhất định đã phát điên, chỉ muốn hủy diệt Mộ Dung Viêm.
Ánh mắt Ngu Thanh Giai dần dần trở nên kiên định.
Mộ Dung Viêm không thể chết.
Nàng rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình, mà tình yêu của nàng cũng không bá đạo, ngang ngược như hắn, khiến người khác dễ dàng xem nhẹ.
Mọi người đều biết Mộ Dung Viêm yêu Ngu Thanh Giai, nhưng không ai nhận ra, tình yêu của nàng dành cho hắn, cũng sâu đậm chẳng kém gì.
Tình yêu của nàng dịu dàng và lặng lẽ, như nước chảy, hiếm khi tuyên bố sự tồn tại của mình, nhưng lại mềm mại, tinh tế, không bao giờ cạn kiệt. Tích tụ lại, nó cũng có thể trở thành biển rộng mênh mông.
Ngu Thanh Giai đã có quyết định. Nàng nói: "Để ta làm đi."
Bạch Dung không hiểu: "Cái gì?"
"Giờ đây ai nấy đều lo sợ, nhưng phải có một người đứng ra. Ngu Thanh Nhã hận ta nhất, theo kế hoạch ban đầu của nàng ta, nhất định muốn giữ ta lại sau cùng để hành hạ. Nếu đã vậy, chi bằng lợi dụng điều này để giữ chân nàng ta. Chỉ cần thu hút nàng ta về phía ta, những người khác sẽ an toàn."
"Quan trọng nhất là, chàng sẽ an toàn."
Tin tức Thái hậu thảm tử tại Đại Từ Ân Tự đã gây chấn động mạnh mẽ, triều đình và dân chúng đều náo động, lòng người hoang mang, số vụ xung đột trong thành không ngừng gia tăng. Cấm vệ quân buộc phải trấn áp những kẻ gây rối, nhưng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến tình thế vốn căng thẳng càng thêm ngột ngạt. Một khi bùng phát, hậu quả thật khó lường.
Giữa thời điểm rối ren này, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức: Vương phi Lăng Yên sẽ đích thân hộ giá Thánh thượng đến Vĩnh Ninh Tự vào dịp Trùng Dương, cầu nguyện cho những vong hồn đã khuất.
Ngu Thanh Giai là Vương phi nhiếp chính, phía sau nàng là Nhiếp chính vương. Hơn nữa, những năm gần đây, Phật giáo thịnh hành, tháp Phật mọc san sát khắp Nghiệp Thành, rất nhiều bách tính tin tưởng luân hồi. Nay Nhiếp chính Vương phi và Hoàng đế đích thân xuất hiện, trấn an tai họa, cầu phúc cho muôn dân, những người đang phẫn nộ cũng dần bình tâm lại, đổ xô đến Vĩnh Ninh Tự để mong được hưởng chút phúc lành.
Sau đó, vì số lượng người kéo đến quá đông, Vĩnh Ninh Tự chen chúc chật ních, xe ngựa khó lòng di chuyển. Do đó, từ ngày mùng sáu tháng Chín, Vĩnh Ninh Tự bị phong tỏa, quan binh trấn giữ mọi lối lên núi, cấm những kẻ không phận sự tiến vào. Bách tính tuy bất mãn vì bị chặn đường, nhưng điều đó lại càng củng cố tin đồn: Vương phi Lăng Yên quả thực sẽ đưa Hoàng đế đến dâng hương tại Vĩnh Ninh Tự.
Đến ngày mùng chín tháng Chín, Trùng Dương lễ, lệnh giới nghiêm được thực thi nghiêm ngặt nhất.
Từ hoàng cung đến Vĩnh Ninh Tự, kiệu hoa tán rợp trời, đoàn tùy tùng đông đảo, quân Vũ Lâm mở đường, quân Hổ Bôn theo sát, từng hàng dài rầm rập tiến về Vĩnh Ninh Tự.
Bạch Chỉ, Bạch Dung cùng mọi người trên đường đi đều căng thẳng đến mức tim đập thình thịch. Không chỉ có họ, ngay cả những thị vệ ẩn nấp trong tối hay lộ diện ngoài sáng cũng không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, biến cố liền xảy ra.
Cho đến khi bước vào bên trong Vĩnh Ninh Tự, bọn họ không biết liệu có thể thở phào nhẹ nhõm hay càng phải cẩn trọng hơn.
Bạch Chỉ lặng lẽ tiến đến bên cạnh Ngu Thanh Giai, lo lắng nhìn nàng: "Vương phi..."
Nhưng người đang ở trung tâm nguy hiểm nhất lại vô cùng bình tĩnh. Nàng ngăn lại lời chưa kịp thốt ra của Bạch Chỉ, nhẹ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!