Chương 14: Nói chuyện ban đêm

Ngu Thanh Giai giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn:

"Tại sao không được?"

Sắc mặt Mộ Dung Viêm cứng đờ, nhưng vành tai lại dần dần đỏ lên:

"Ngươi… ngươi là nữ nhân… Nói chung là không được tắm."

Nàng thật sự chịu không nổi:

"Ta giúp ngươi thay thuốc thì ngươi nói không được, bây giờ ta muốn tắm cũng không được. Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Mộ Dung Viêm hồi lâu không nói nên lời. Hắn thuê một phòng là để che giấu thân phận nữ giả nam trang. Hai nữ tử đồng hành mà lại thuê hai gian phòng thì quá kỳ quái, lúc này hắn không muốn gây thêm sự chú ý. Nhưng nếu sớm biết sẽ gặp phải tình huống này, lẽ ra hắn nên mạo hiểm thuê hai phòng.

Nàng trợn mắt, nhưng đuôi mắt hơi xếch lên, lúc tức giận không hề dữ tợn mà trái lại còn mang nét yêu kiều hờn dỗi. Trong phòng hơi nước lượn lờ, không xa chính là thùng tắm bốc hơi nghi ngút, ai cũng biết không lâu nữa nơi đây sẽ diễn ra chuyện gì.

Mộ Dung Viêm rốt cuộc không thể ở lại nữa, ném lại một câu "Ta ra ngoài có việc" rồi nhanh chóng lướt qua bờ vai nàng mà đi.

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra rồi đóng sầm lại. Nàng nhìn tờ giấy dán cửa sổ vẫn còn rung động, lẩm bẩm như nói với chính mình:

"Nàng ta bị làm sao vậy, thật kỳ quái."

Mộ Dung Viêm nói là có việc, nhưng thực ra hắn có thể có việc gì chứ?

Chủ quán vẫn chưa mua rèm che, hắn không thể đi xa, chỉ có thể dựa vào cây cột ngoài hành lang, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm cửa phòng.

Với thân thủ của hắn, hoàn toàn có thể tránh ánh nhìn của người khác mà ra sân sau hoạt động gân cốt. Nhưng khi nhìn cánh cửa chỉ được cài bằng một then gỗ mỏng manh, cuối cùng hắn vẫn không yên tâm mà đi xa.

Sự xuất hiện của nàng đã gây ra không ít sự chú ý, nhiều người biết họ ở phòng nào. Dù đã đóng cửa lại, cũng khó đảm bảo sẽ không có kẻ sinh lòng tà niệm. Trong mắt những kẻ có ý đồ, một cái then cửa bé xíu thì tính là gì?

Hắn rốt cuộc vẫn không yên tâm, giống như khi rời khỏi sơn động hôm nay, nếu thật sự muốn bỏ lại nàng, nàng còn có thể đuổi kịp hắn sao?

Mộ Dung Viêm không muốn đứng ngay trước cửa, hành động này quá ngu ngốc, nhìn qua cứ như hắn rất quan tâm nàng vậy. Vì thế hắn tìm một góc khuất không thu hút sự chú ý, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía cửa phòng.

Hắn cứ có cảm giác mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, lùi ra sau ba lần nhưng âm thanh nước bắn vẫn vang vọng bên tai. Hắn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, vành tai không biết từ khi nào đã đỏ bừng.

Tắm thôi mà, nàng có cần lâu như vậy không?

Hắn bồn chồn chờ một lúc lâu, rõ ràng nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc trong phòng. Hắn chậm rãi bước tới, đặt tay lên cửa đẩy nhẹ, vậy mà lại mở ra được.

Hắn sững sờ, sau đó không biết nên nói gì:

"Tại sao cửa lại mở?"

Ngu Thanh Giai nghe tiếng quay đầu lại. Nàng chỉ mặc áo trong, toàn thân vẫn còn phảng phất hơi nước, mái tóc mềm mại rũ xuống sau lưng, hai má ửng hồng, đôi mắt đen láy, cả người mang theo vẻ trong trẻo, nhẹ nhàng sau khi vừa tắm xong.

Hắn không ngờ chỉ đẩy cửa thôi đã thấy một màn như vậy, ngón tay cứng đờ, con ngươi vô thức co lại. Qua mấy giây, hắn lập tức dời tầm mắt, quay người đóng sầm cửa lại.

Nàng không hiểu gì cả:

"Ta sợ ngươi đợi lâu, nên sau khi tắm xong liền mở cửa. Ngươi ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc đi đâu?"

Hắn cứng đờ đứng trước cửa phòng, gần như tựa lưng vào ván cửa. Hắn nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, mắt dán chặt xuống đất, tùy tiện bịa ra một lý do:

"Ra ngoài xem địa hình."

Nàng tin thật, khẽ "Ồ" một tiếng.

Dù sao con hồ ly này bản chất không ra gì, nhưng đồng hành cùng nhau cũng khá an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!