Chương 13: Con thú dữ

Bên kia cánh rừng cũng có một người đang đi. Hắn có vẻ rất cảnh giác, vừa nghe thấy giọng của Ngu Thanh Giai liền lập tức dừng chân, đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới phát hiện ra hai người bọn họ. Nhìn thấy chỉ là hai thanh niên trẻ tuổi, hắn thoáng sững sờ, sau đó chậm rãi tiến lại gần.

"Hai vị tiểu hữu, các ngươi cũng đi đến trấn Tây Tùng tìm chỗ trọ sao?"

"Trấn Tây Tùng?" Ngu Thanh Giai quên luôn chuyện đang chiến tranh lạnh với ai kia, quay đầu lại vui mừng kéo tay áo Mộ Dung Viêm. "Ở đây có trấn đấy!"

Mộ Dung Viêm bình thản nhìn người trước mặt đang từng bước tiếp cận, chỉ hờ hững "Ừm" một tiếng.

Đến gần rồi, người thợ săn mới phát hiện đây là hai thiếu niên có dung mạo đẹp đến mức không tưởng. Thực ra, trong hai người có một người hắn cũng không dám chắc là nam hay nữ. Nhưng nhìn thiếu nữ còn lại với dáng vẻ thanh tú, đẹp tựa tiên nữ, cùng hành động thân thiết của nàng đối với người bên cạnh, e rằng người kia cũng là nữ tử.

Thợ săn cười chất phác, nhiệt tình chào hỏi: "Trấn Tây Tùng cách đây không xa, thường ngày có rất nhiều thương đội ghé qua, náo nhiệt lắm. Nếu hai vị cô nương không biết đường, chi bằng để ta dẫn đường cho?"

Ngu Thanh Giai ánh mắt sáng lên, quay sang nhìn Mộ Dung Viêm dò hỏi.

Mộ Dung Viêm nhẹ gật đầu, đáp: "Được, phiền huynh rồi."

Thợ săn xua tay, cười khà khà bảo "Không phiền," rồi quay người dẫn họ đi ra khỏi rừng.

Trên đường đi, thợ săn không ngừng hỏi han về thân phận của họ, vì sao lại đến trấn Tây Tùng. Muốn Mộ Dung Viêm mở miệng là chuyện không thể, nên chỉ còn Ngu Thanh Giai ứng phó, cố gắng chắp vá một câu chuyện nửa thật nửa giả.

Càng đi, dấu vết sinh hoạt của con người càng nhiều hơn. Đột nhiên, thợ săn kêu lên một tiếng, có phần ngại ngùng nói:

"Hai vị cô nương chờ một lát, ta đi giải quyết chút việc."

Mặt Ngu Thanh Giai lập tức đỏ bừng, không biết phải nói gì. Trái lại, Mộ Dung Viêm lại chỉ cười nhàn nhạt, gật đầu: "Được."

Thợ săn vừa quay người đi, Ngu Thanh Giai còn chưa kịp phản ứng, bỗng thấy một tia sáng lạnh lóe lên trong tầm mắt.

Phập!

Một mũi tên lóe ánh sáng xanh biếc cắm phập vào lưng thợ săn.

Thợ săn như không thể tin nổi, quay đầu lại, ánh mắt hung dữ trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi... các ngươi..."

Nhưng câu nói còn chưa dứt, thân thể hắn đã đổ ập xuống đất, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động.

Ngu Thanh Giai trợn to mắt, hồi lâu không thể nhúc nhích.

Mộ Dung Viêm chỉ thản nhiên đứng nhìn, đến khi chắc chắn thợ săn đã chết, hắn mới bước lên kiểm tra thi thể.

Vừa đi được hai bước, hắn liền bị Ngu Thanh Giai túm chặt lấy cánh tay.

"Ngươi làm gì vậy?!"

"Chúng ta vẫn còn truy binh phía sau." Mộ Dung Viêm bình tĩnh trả lời. "Hắn đã nhìn thấy chúng ta, sau này khó tránh khỏi sẽ để lộ tung tích. Đương nhiên phải giết người diệt khẩu."

Ngu Thanh Giai nhìn chằm chằm hắn.

Nàng biết hắn lạnh lùng, nhưng tận mắt chứng kiến hắn không chút do dự giương cung bắn chết thợ săn kia vẫn khiến nàng cảm thấy kinh hoàng.

"Chỉ vì hắn có thể tiết lộ hành tung của chúng ta, có thể phản bội chúng ta, ngươi đã ra tay giết người?"

Mộ Dung Viêm cũng thản nhiên nhìn lại nàng.

Đó chỉ là một khả năng, có lẽ truy binh hoàng đế phái đi sẽ không tìm đến nơi này, có lẽ hắn đã phán đoán sai. Nhưng nếu đã biết có rủi ro, tại sao còn phải để nó tồn tại?

Người chết mới là an toàn nhất.

Chỉ cần giết đối phương, bọn họ thậm chí không cần đánh cược với rủi ro nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!