— Giờ Thìn vừa điểm.
Hoàng cung tĩnh mịch, mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, Mộ Dung Viêm giữa cơn mộng mị bỗng mở bừng mắt.
Không đúng, tẩm cung của hắn chưa bao giờ đốt hương, sao lại có hương thơm bay đến?
Rõ ràng hắn chỉ vừa mới chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này tỉnh dậy lại thấy đầu óc sáng suốt, chẳng có chút mỏi mệt nào dù đã ba ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Hắn liếc nhìn bài trí trong đại điện, nhất thời kinh ngạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã không để lộ cảm xúc, nhanh chóng phân tích tình hình.
Nửa năm trước, trong cung điện trống trải, hắn từng có một khoảnh khắc mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của Ngu Thanh Giai. Chỉ chớp mắt, nàng đã biến mất. Nhưng từ giây phút đó, Mộ Dung Viêm như kẻ điên dại, ngày đêm không ngừng sai đạo sĩ tụng kinh làm phép, chỉ mong có thể gặp lại nàng lần nữa.
Dù chỉ là linh hồn nàng.
Dù nàng không thể nói, không thể động, chỉ cần nàng có thể ở lại lâu hơn một chút, cũng đủ rồi.
Suốt ngày đêm, Hàm Nguyên Điện chìm trong tiếng tụng kinh không dứt. Tinh thần của Mộ Dung Viêm ngày càng suy kiệt, đến mức ngủ được hai canh giờ cũng trở thành một điều xa xỉ. Quan viên trong triều bất mãn vì hắn quá chìm đắm vào đạo thuật, nhưng không ai dám khuyên ngăn.
Nửa năm qua, ngày nào Mộ Dung Viêm cũng dõi mắt nhìn lên những lớp màn trong Hàm Nguyên Điện, chờ đợi—nhưng chưa một lần nào nàng quay về.
Vài ngày trước, vùng Tây Nam báo tin lũ lụt khẩn cấp. Mộ Dung Viêm ban ngày xử lý chính vụ, ban đêm vẫn ở trong cung chờ đạo sĩ làm phép. Ba ngày rồi hắn chưa chợp mắt, chỉ nhờ thái giám cùng thái y hợp sức dùng thuốc an thần, hắn mới miễn cưỡng ngủ được một lát.
Thế nhưng không ngờ, khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn khác.
Không, đây không phải Hàm Nguyên Điện.
Mộ Dung Viêm ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên vô số sát cơ. Cho dù có thuốc trợ giúp, giấc ngủ của hắn xưa nay vẫn luôn rất nông. Rốt cuộc là kẻ nào có thể lặng yên không một tiếng động đưa hắn đến một cung điện khác? Nếu trong thuốc thực sự có vấn đề, vì sao đối phương không nhân cơ hội giết hắn, mà lại di chuyển hắn đến đây?
Bọn họ muốn làm gì?
Mộ Dung Viêm nhiều năm nay nắm quyền sinh sát, thủ đoạn tàn nhẫn, vậy mà lúc này lại không thể đoán ra được mục đích của đối phương. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bỗng cảm nhận được tiếng bước chân vọng lại từ xa.
Mộ Dung Viêm chậm rãi căng chặt cơ thể, sẵn sàng ra tay gi3t chết kẻ đến gần. Nhưng ngay lúc này, hắn mới nhận ra cơ thể mình có gì đó không đúng.
Vẫn là cơ thể của hắn, độ tuổi cũng khớp. Thế nhưng, những vết thương chằng chịt do chinh chiến năm xưa—dấu vết của vô số trận giao tranh khốc liệt—đã hoàn toàn biến mất. Những vết chí mạng vẫn còn, nhưng so với trước đã nhạt đi rất nhiều.
Rõ ràng, đây là kết quả của việc được chăm sóc tỉ mỉ. Với con mắt dày dạn của Mộ Dung Viêm, hắn nhận ra trên da còn có dấu vết của thuốc trị sẹo thượng hạng.
Mộ Dung Viêm cau mày thật sâu.
Tiếng bước chân đã đến gần, ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, người nọ bước vào tầm mắt hắn.
Người đó dường như không ngờ hắn đã tỉnh. Nàng thoáng ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười rạng rỡ như ánh sao:
"Chàng tỉnh rồi à? Hôm nay lạ thật, đến giờ này chàng mới dậy. Lúc ta rời giường thấy chàng ngủ say quá, không nỡ đánh thức. Giờ đỡ hơn chưa? Nên vào triều rồi đấy."
Mộ Dung Viêm nhìn chằm chằm vào bóng dáng trước mặt, không dám tin vào mắt mình.
Hắn nhìn rất lâu, cuối cùng dốc hết can đảm, cất giọng khàn khàn:
"Giai Giai... Là nàng sao?"
"Đương nhiên là ta rồi." Ngu Thanh Giai khó hiểu nhìn hắn. Nghĩ rằng hắn lại gặp ác mộng, nàng bảo cung nữ đặt chậu nước rửa mặt sang một bên, tự tay rót một ly nước, ngồi xuống mép giường:
"Chàng sao thế? Sao ngay cả ta cũng không nhận ra?"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nàng kinh hô một tiếng nhỏ, ly nước trên tay nghiêng đổ ra ngoài.
Mộ Dung Viêm siết chặt lấy nàng, sức lực mạnh mẽ đến mức như thể chỉ cần hắn nới lỏng một chút, nàng sẽ biến mất ngay lập tức.
"Giai Giai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!