Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Lafite

"Em từ chối."

Trong văn phòng làm việc của giáo viên lớp 10, Phỉ Minh Sâm đứng trước mặt cô giáo trẻ tuổi, giọng nói không nặng nhưng biểu đạt hết sức rõ ràng thái độ của mình.

"Em không suy nghĩ thêm sao?"

Điền Minh nhìn người thiếu niên anh tuấn đứng trước mình, trong ánh mắt mang theo vài phần mong đợi cùng với khẩn cầu.

"Cô Điền, thật xin lỗi." Phỉ Minh Sâm đứng im không nhúc nhích, "Em tới đây để học tập, không phải tới để phụ đạo người ta làm bài tập."

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần như lãnh đạm của cậu thiếu niên, Điền Minh không khỏi thầm than thở, nhưng cô vẫn muốn dùng hết sức thuyết phục cậu ta.

"Chẳng qua chỉ chiếm một ít thời gian học của em, giữa bạn học chung lớp nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ mới đúng, huống chi bạn học Lục ngồi cùng bàn với em, bình thường em chỉ cần đốc thúc bạn ấy một chút là được…."

"Bạn học Lục? Cô nói là bạn Lục Tịnh An?"

Phỉ Minh Sâm bỗng thu lại biểu tình lãnh đạm, hỏi.

"Đúng vậy, là bạn học Lục…. Học lệch môn khá nghiêm trọng…" Điền Minh cân nhắc nói, "Các em ngồi cùng bàn, bình thường nên nói chuyện nhiều hơn."

"Cô thật sự nghĩ vậy?"

Phỉ Minh Sâm hơi nhếch lông mày, điều gì đã khiến cô giáo nhận thức sai như vậy? Nhớ tới cô gái mà mỗi lần nhìn cậu là mặt đen lại, cậu có chút lo âu.

Điền Minh nhìn cậu, thần sắc hết sức thành khẩn, "Thật ra bạn học Lục là cô bé rất tốt, dường như mọi người đã hiểu lầm bạn ấy rồi."

Thay vì nhận lời, Phỉ Minh Sâm lại hỏi: "Cô, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Lục Tịnh An sẽ nghe lời em ạ?"

Điền Minh hơi khựng lại rồi gật đầu, "Nếu được, hy vọng em có thể thử xem sao, chỉ cần khiến cho cô bé đến lớp nhiều hơn là tốt rồi."

Thấy cô giáo kiên trì như vậy, Phỉ Minh Sâm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Nếu như em có thời gian."

"Vậy thì nhờ em!" Điền Minh nhoẻn miệng cười, đột nhiên lén chớp mắt với cậu rồi gọi nhỏ: "A Sâm."

Nghe cô giáo kêu nhũ danh của mình, Phỉ Minh Sâm sờ mũi, thấp giọng nói: "Mẹ em nhờ em chuyển lời, cám ơn dượng về mấy con cua."

"Ừm, mọi người thích là được, cô sẽ chuyển lời cho ông ấy." Điền Minh khẽ mỉm cười, "Đến giờ học rồi, em mau trở về đi thôi, đúng rồi, lần này thi không tệ, tiếp tục cố gắng nha."

Phỉ Minh Sâm gật đầu một cái, cũng không hỏi cụ thể thành tích mà chỉ nói: "Vậy em đi trước."

"Ừ ừ, mau đi học đi!"

Phỉ Minh Sâm xoay người đi ngay, đi ra khỏi phòng giáo viên.

Bàn làm việc của chủ nhiệm lớp 10/1, các học sinh đang vây quanh hỏi một vấn đề, lúc Phỉ Minh Sâm đến gần, bỗng nhiên có một nam sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, ánh mắt rực cháy.

Gần như vậy, Phỉ Minh Sâm đương nhiên cũng chú ý tới.

Cậu ngẩng đầu nhìn nam sinh kia rồi gật đầu xem như chào hỏi cậu ta, sau đó  cậu thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua cậu ta rồi đi thẳng ra khỏi phòng giáo viên.

Nhìn cậu ra khỏi phòng giáo viên cũng không quay đầu lại, sắc mặt Lâm Diệu Dương càng lúc càng khó coi, hôm thứ bảy ở trường thi cậu ta mới cười nhạo Phỉ Minh Sâm, không ngờ hôm nay lại bị vả vào mặt với tốc độ ánh sáng.

Không ngờ cái tên này lại giành được hạng nhất toàn khối! Thành tích lại còn gần như toàn diện! Vừa rồi có phải cậu ta cố tình khoe khoang không?

Hừ, đúng là tiểu nhân đắc ý!

"Diệu Dương, cậu cũng ở đây sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!