Chương 8: (Vô Đề)

Nhảy xuống khỏi thuyền rồi, Hạ Gia Huân lười biếng duỗi eo: "Đã muộn thế này rồi… Chúng ta ăn chút gì đó rồi về nhé anh Doãn?"

"Tôi còn có việc." Nhưng Doãn Kham không nói có việc gì, "Cậu về trước đi."

Hạ Gia Huân cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo Doãn Kham nhớ chú ý đường đi, có gì thì gọi điện thoại cho mình xong liền phất tay bỏ đi.

Đường Chung có chung đường về nhà nhưng lại không đi song song với anh.

Doãn Kham men theo con đường mới làm quen đi ngược lại hướng bình phong chắn cửa, qua con đường lớn rẽ vào một lối nhỏ lát đá, đi được một đoạn thì quay đầu lại nhìn Đường Chung vẫn luôn đi theo mình.

"Nhìn cái gì?" Đường Chung lườm một cái, "Tôi vừa vặn đi cùng thôi."

Doãn Kham vốn cũng không định nói gì, quay người đi tiếp.

Khoảng thời gian này miếu Khổng đang đông khách, nhưng số người đi vào từng hẻm nhỏ lại không nhiều.

Doãn Kham nghiên cứu kỹ từng con đường, chuẩn bị đi tắt về sớm chút, anh định về dạo quanh trường học xem có lớp học thêm nào phù hợp không, tiến độ học tập cứ chậm một bước là sẽ lùi một dặm, anh muốn thừa dịp chênh lệch vẫn chưa lớn mà nhanh chóng bù đắp vào.

Chuyện đến thành N không phải do anh tự nguyện, có thể tâm trạng vì hoàn cảnh mà có chuyển biến lớn, nhưng cứ làm cho tốt chuyện trước mắt vẫn là mục tiêu lớn nhất của anh.

Phía trước là cổng ra, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn đường hai bên lề, Doãn Kham vốn nên tăng tốc bước chân, lại vì nghe thấy Đường Chung nói chuyện lần nữa mà chậm lại.

"Là đổi một mặt gương mới, mặt trái kính giữ nguyên… Có thể sửa ư? Tốt quá rồi! Món này là do bà nội làm cho con, nếu như không sửa được thì chẳng biết làm sao nữa."

Đường Chung đứng trước cửa một gian hàng hơn hai mét vuông, đưa mảnh gương vỡ thành ba miếng cho một ông lão đeo kính bên trong, cuống cuồng nhìn ông quan sát tỉ mỉ.

"Tay thêu này đẹp thật đấy."

Không ngờ ông lão soi xét cả hồi lâu lại nói ra một câu khen như vậy, Đường Chung cười rộ lên: "Vậy à, bà nội con lúc trẻ đã thông minh còn khéo léo, là thợ thêu có tiếng vùng chúng ta đấy."

Ông lão đẩy đẩy mắt kính: "Màu trắng này… là hoa gì thế?"

"Hoa thích quế, là hoa của cây đông thụ(1)." Đường Chung ngồi xuống trước bậc thang gian hàng, chỉ cho ông lão xem, "Chính là đóa hoa nhỏ màu trắng này, rất thơm, thành phố N của chúng ta cũng có, nếu may mắn thì tháng sau đã nở rồi."

Ông lão: "Ông kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy cây này bao giờ."

Đường Chung cười đến mi mắt cong cong: "Bây giờ ông đã thấy rồi đó thôi, bà nội con phỏng theo hoa thật để may, độ giống nhau đến 99%."

Ông cụ bị cậu chọc cười, dùng thước đo độ lớn nhỏ của mặt kính, quay người trở vào nhà lấy dụng cụ.

Đường Chung thở phào một hơi, một chuyện phiền não đã giải quyết xong. Ban nãy lúc ở ngoài cửa cậu thấy cửa hàng máy móc truyền thống này có bán gương thủ công, bèn ôm tâm trạng thấp thỏm vào hỏi thử, không ngờ thật sự sửa được.

Lúc này mới có thời gian rảnh xem cửa hàng tên gì, Đường Chung đứng lên, lui về sau hai bước định xem bảng hiệu trước cửa sổ, vì không chú ý nên đạp phải chân người khác.

Quay đầu nhìn lại, là Doãn Kham.

"Sao cậu lại quay lại?" Đường Chung thấp hơn anh những nửa cái đầu, lúc mặt đối mặt bắt buộc phải ngước lên nhìn: "Chân là do cậu đưa ra cho tôi đạp đấy nhé, đường rộng như vậy mà cứ phải đứng sau lưng tôi làm gì."

Doãn Kham chuyển động cơ thể, ra hiệu cho Đường Chung xem con đường này rộng đến mức nào.

Đường Chung thấy phần lưng anh cơ hồ đã gần chạm vào bức tường đối diện, khoảng cách này là do cậu cứ lùi một mạch mới đạp phải người ta, tức giận cào một phát sau gáy: "Xin lỗi."

Doãn Kham không phải tới để nghe cậu xin lỗi, dù bị đạp một phát cũng không hề nổi giận. Anh trực tiếp bỏ qua đề tài này: "Gương sửa được?"

Đường Chung hơi ngạc nhiên: "Hả? À được."

"Tốt."

Doãn Kham bỏ lại một chữ liền quay người muốn đi, cứ như anh chỉ đến để xác nhận lại có thể sửa được đồ hay không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!