Chương 73: Phiên ngoại một: Đánh dấu em (Hạ)

Tiêm xong một mũi thuốc, Đường Chung nóng lòng muốn xuất viện, Doãn Kham cẩn thận xác nhận chỉ tiêu từng hạng mục rồi đồng ý cho đi, bảo Đường Chung đừng đi đâu, anh đi làm thủ tục xuất viện.

Gần đây tỉ lệ bệnh nhân bị cảm tăng vọt, người khám xếp thành hàng dài. Xong xuôi quay về phòng bệnh không thấy người đâu, Doãn Kham đi ra hành lang bên ngoài, nghe thấy phòng bệnh đầu bên kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, thân hình đơn bạc của Đường Chung đứng trong đám người, đang dài cổ nhìn vào bên trong.

Đến gần mơ hồ có thể nghe rõ xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân thông qua nội dung tranh luận. Đây là khu phân hóa, bệnh nhân omega có lẽ là sợ di chứng nên không muốn chữa, gào khóc kêu la làm ầm làm ĩ, túi nước muối lẫn kim tiêm rơi đầy đất, vài nhân viên y tế cũng không khống chế nổi.

Có vài y tá bưng khay vội vàng chen qua đám người, Doãn Kham nhìn thoáng qua, bên trong là thuốc an thần.

Bước lên kéo tay Đường Chung lôi ra khỏi đám đông, Doãn Kham nói: "Đi thôi, xong thủ tục rồi."

"Chờ chút." Đường Chung nắm chặt tay anh, "Em xem chút đã."

Nhân viên y tế đứng giữa đám người ấn chặt người đàn bà đang làm loạn, tiêm một mũi an thần xong, tiếng la hét dần dừng lại, cơ thể vô lực rũ xuống như bùn nhão, không bao lâu sau có hai gã hộ công đến nâng tới phòng khám bệnh.

Từ lời bàn tán xung quanh có thể biết đây là một omega góa chồng, bởi vì tạm thời chưa thể loại bỏ đánh dẫu vĩnh viễn, lại không muốn cắt bỏ tuyến thể, không muốn vào viện điều dưỡng omega, cho nên là khách quen của bệnh viện này.

Đường Chung nghe được thì không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt hơi cô đơn lẫn ủ rũ.

Trên đường trở về, Đường Chung như có như không cắn móng tay, chờ đến lúc dừng đèn đỏ, Doãn Kham nhịn không được nắm cổ tay cậu không cho cậu cắn nữa, Đường Chung ngơ ngẩn hỏi: "Mẹ kế của em, cái người họ Triệu kia ấy… Bà ấy sao rồi?"

Rất lâu trước kia bà ta đã rời khỏi thành phố N đi tới thủ đô, đã từng chạy chữa ở bệnh viện số Ba nơi Doãn Kham làm việc, cũng nhờ bà ta, Doãn Kham mới có bước đột phá trong quá trình điều tra quá khứ của Đường Chung.

"Đã lâu rồi không thấy bà ấy, có lẽ là vào viện điều dưỡng rồi." Doãn Kham nói.

Nghe anh nói như vậy, Đường Chung nhẹ nhàng thở ra: "Vậy cũng tốt… Ở viện điều dưỡng còn hơn là cứ chống chọi qua ngày."

Trước khi về nhà, Doãn Kham đưa Đường Chung qua công ty quản lý.

Phùng Khiết đợi ở cửa, thấy hai người bọn họ cùng vào cùng ra, biểu cảm hơi vi diệu, hỏi: "Nghĩ kỹ rồi? Công khai hay không công khai?"

Đường Chung cướp lời Doãn Kham: "Khoan đã công khai, cứ theo bộ phát ngôn đã, quan sát hướng đi của dư luận rồi tính sau."

Thật ra phần lớn trọng tâm dư luận đều đặt trên người Doãn Kham.

Đường Chung là nhân vật công chúng, thông tin cơ bản đã sớm công khai, cậu cũng đã tới tuổi bị fan thúc giục lập gia đình, thông tin hẹn hò có tác dụng nhiều hơn là hậu quả. Tóm lại dù kết quả như thế nào, quan hệ với nhà họ Doãn đều là cơ hội tuyên truyền không tồi cho cậu.

Doãn Kham lại không giống thế, anh sống ẩn mình, phần lớn giới truyền thông chỉ biết tiếng không biết mặt, bây giờ vì bị lôi ra ánh sáng với Đường Chung, cho nên ngày mai đến viện đi làm không chừng sẽ bị vây quanh.

Xuất phát từ sự bảo vệ Doãn Kham, Đường Chung quyết định không công khai không chút suy nghĩ, sáng nay trả lời tin nhắn của bạn bè cũng gạt qua, trả lời qua quít, cố gắng lờ đi.

Đến bộ phận phát ngôn, Đường Chung đi vào một mình, bảo Doãn Kham chờ bên ngoài một lát.

Phùng Khiết đi dạo một vòng quanh các bộ phận khác, lúc trở về thì dừng lại trước mặt Doãn Kham, vươn một tay ra: "Tôi là Phùng Khiết, người đại diện của Đường Chung."

Hai người đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân nên chưa từng gặp mặt, Doãn Kham bắt tay với cô, sau khi tự giới thiệu thì đáp lễ một câu "Nghe danh đã lâu".

Người đến người đi, hai người trò chuyện vài câu, Doãn Kham thay Đường Chung cảm ơn cô đã giúp đỡ, Phùng Khiết xua tay nhún nhường: "Nếu không phải thằng bé xinh đẹp, trời sinh đã định ăn bát cơm này, tôi cũng không thể kéo được cậu ấy ra khỏi căn bếp sau tiệm cơm."

Đối với thông tin ít ỏi về bảy năm kia, Doãn Kham rất có hứng muốn biết, Phùng Khiết kể hết cho anh nghe, đặc biệt là khi cô vừa gặp Đường Chung.

"Ban đầu thằng bé không đồng ý bước chân vào giới giải trí, tôi năm lần bảy lượt đến phòng bếp nhà hàng kia tìm cậu, cậu vừa rửa bát vừa từ chối, nói mình không đi đường ngang ngõ tắt, tôi phải giải thích thế nào là người mẫu tạp chí, còn cầm hợp đồng chính quy đến cho thằng bé xem, cậu ta mới thôi đề phòng."

Điều này khiến Doãn Kham rất bất ngờ, với tình trạng lúc đó của Đường Chung, bước vào giới giải trí kiếm tiền là một lối thoát cực kỳ tốt.

"Cậu cũng không ngờ đúng không? Nếu không phải về sau không có tiền lo liệu thuốc men, có lẽ thằng bé cũng sẽ không ký hợp đồng với tôi, thật đúng là một đứa bé cố chấp." Phùng Khiết cười cười, "Nhưng sau đó tôi có hỏi vì sao trước đây cậu ấy tình nguyện rửa bát cũng không chịu bước vào showbiz, cậu đoán xem cậu ấy nói sao?"

Doãn Kham đoán nguyên nhân có lẽ liên quan đến mình, lắc đầu đợi câu trả lời.

Phùng Khiết thở dài: "Cậu ấy nói, người cậu thích vô cùng ưu tú, bây giờ đang đi học đại học y, sắp tốt nghiệp rồi, gia đình cũng rất sĩ diện, cậu không muốn vì nghề của mình mà người kia bị lên án, cậu muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh người kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!