Chương 7: (Vô Đề)

Sau tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người hẹn gặp nhau ở cửa sau trường.

Đường Chung dẫn theo Tô Văn Uẩn, Doãn Kham đưa Hạ Gia Huân lẽo đẽo đi phía sau, bốn người đứng thành một vòng tròn, tạo thành bầu không khí của những người đang đàm phán việc lớn.

Doãn Kham không thích đứng chen chúc với người ta, lạnh lùng lui về sau hai bước: "Mảnh gương này bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu."

"Đền kiểu gì?" Tô Văn Uẩn ra mặt thay cho Đường Chung, "Đây là đồ mà bà nội Mộc Đông Đông làm cho cậu ấy, cậu có đào nổi ra tấm khác giống hệt nó không?"

Doãn Kham liếc nhìn món đồ được Đường Chung ôm trong tay như bảo bối, dưới ánh sáng mơ hồ của đèn đường có thể thấy mờ mờ những đường may tay nằm trên mặt trái gương.

Hạ Gia Huân lại cho là bọn họ không muốn nói lý lẽ: "Cậu tỏ thái độ gì đấy? Anh Doãn không keo kiệt vậy đâu. Mà nói không chừng là do nó cầm không chắc rơi xuống lăn đến bên chân anh Doãn, có khi lúc rơi đã vỡ rồi."

"Không thể nào." Đường Chung lên tiếng, "Tấm gương này tôi đã mang theo bên mình rất nhiều năm, xưa nay chưa từng bị rơi vỡ, mà cậu ta vừa đạp lên liền…"

Hạ Gia Huân nói: "Mày có ý gì? Tóm lại là đang nhắm vào anh Doãn đúng không?"

Tô Văn Uẩn hừ một tiếng: "Đồ ba phải nhà mày, cứ mở mồm là anh này anh nọ, có phải cậu ta cho mày ôm đùi nên mày mới giúp đỡ hắn thế không?"

"Đ*t mẹ mày, tao đứng phe chân lý nhé!"

"Chân lý là cậu ta đạp vỡ gương của Mộc Đông Đông!"

"Không phải chỉ hư có cái gương thôi sao, mua cái mới là được."

"Đó là gương do nội cậu ấy làm, không giống gương thường!"

Hai người ngoài cứ đấu khẩu không thôi, mà hai người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh.

Đường Chung sau khi nói xong liền cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, Doãn Kham vẫn lạnh lùng như cũ, đứng đút hai tay vào túi, tầm mắt rơi lên chiếc gương chia năm xẻ bảy nằm trong tay Đường Chung.

"Như vậy đi." Cuối cùng vẫn là Doãn Kham cắt đứt tiếng la hét, "Đưa gương cho tôi, tôi tìm chỗ sửa giúp cậu. Mặt trái không bị hư, có lẽ vẫn thay mặt kính được."

Đường Chung ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ảm đạm lóe lên chút ánh sáng, sau đó như nghĩ đến gì đó, lại rụt tay về: "Không được… Để tôi tự sửa đi."

Đây là không yên tâm giao gương cho người khác.

Vừa hay Doãn Kham cũng lười chạy chuyến này: "Vậy cậu sửa xong thì nói tôi biết bao nhiêu tiền."

Đường Chung có chút rối rắm, ánh mắt đánh giá Doãn Kham ngập tràn hoài nghi: "Cậu, cậu đưa chút tiền trước cho tôi sửa, về sau thiếu bao nhiêu thì bổ sung thêm."

Hạ Gia Huân đứng bên cạnh nhảy dựng lên: "Mày hẹp hòi vừa thôi, anh Doãn nhà tao còn trốn nợ mày được à?"

Doãn Kham móc tờ một trăm đồng duy nhất trong ví ra đưa cho Đường Chung: "Đủ chưa?"

Hai mắt Đường Chung vừa thấy tiền liền tỏa sáng, nỗi buồn trong lòng lập tức bị quét sạch sành sanh, nhanh chóng giật tờ tiền kia đi, gật đầu như gà mổ thóc: "Đủ rồi đủ rồi."

Suốt dọc đường trở về, Hạ Gia Huân cứ lải nhà lải nhải, nào là "Loại hẹp hòi như nó chỉ có lùi chứ không có tiến", "Tiền cho nó như ném bánh bao cho chó vậy, có đi không có về", "Có tin tiền sửa mười đồng nó cũng biến thành một trăm đồng được không"… Nói tóm lại là không nên đưa nhiều như vậy, chỉ nên cho hai mươi đồng rồi đuổi cậu ta đi thôi.

Doãn Kham không phản ứng lại. Trong đầu anh lúc này đã tự động đẩy chuyện này ra sau, đang suy nghĩ xem lịch trình ngày mai như thế nào.

Hôm nay nghe lớp trưởng Thích Nhạc nói, sở giáo dục thành phố N ra quy định, tất cả các trường cấp ba đều không dám xếp lịch học thêm cho học sinh vào thứ bảy chủ nhật. Mà trên ra chính sách dưới có đối sách, trong trường trung học số Mười Lăm có không ít thầy cô tự mình mở lớp học thêm tại nhà, hơn nửa số học sinh trong lớp đều đăng ký học hai đến ba giáo viên.

Tuy là học lại lớp mười một, trải qua một tuần thích ứng điều chỉnh, Doãn Kham rõ ràng đã cảm nhận được tiến độ học tập không tương thích với độ khó của sách. Lần đầu tiên trong đời anh phải cố gắng hết sức, thậm chí còn phải mượn sách giáo khoa của lớp mười về học thêm, tốt nhất là có thể mang theo vở ghi lên lớp ôn luôn càng tốt.

Hạ Gia Huân thì bỏ đi, vở ghi của cậu ta không có giá trị tham khảo, vở ghi cùng sách giáo khoa của Thích Nhạc đã bị một đứa em lớp chín mượn mất chưa trả… Vậy mượn ai được đây? Doãn Kham rơi vào thế lưỡng nan.

Nếu nói khó thì cũng không khó, chẳng qua chỉ không thể hạ thấp thể diện để nhờ người khác được thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!