Chương 6: (Vô Đề)

Đương nhiên không phải ai cũng có thể hôn.

Đầu tiên là để bày tỏ lòng biết ơn, thứ hai là… người trước mắt cũng đủ đẹp.

Dưới lớp lông mi đen dày ẩn giấu một đôi mắt thâm thúy hơi sâu, từ chiếc mũi cao thẳng đến chiếc cằm sắc bén đều lưu loát hoàn mỹ. Thứ khó có được nhất chính là người cao chân dài, tầm mắt đảo qua đôi chân dài đẹp gần như tách ra từ phần rốn, lại nhìn lên trên mặt, thật là đẹp, lúc đôi môi mỏng nhếch lên lại càng đẹp hơn.

Đường Chung nuốt một ngụm nước bọt, nông cạn mà nghĩ, được hôn cậu ta một miếng quả không thiệt gì.

Cậu hoàn toàn quên béng mất mặt mình lúc này bẩn như thế nào, chỉ kiêu ngạo mà cảm thấy nhan sắc của mình thừa sức lay động được anh đẹp trai này.

Ai ngờ anh đẹp trai chẳng những không cảm động, mà vừa nhấc chân đã bỏ đi.

Đường Chung nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xác định mình tạm thời an toàn xong thì nhanh chóng đuổi theo chui vào dưới ô của người ta bám đuôi: "Cậu chờ tôi với… Bây giờ cậu muốn đi đâu… Đi ăn trưa à… Ô của cậu trông quen quá…"

Anh đẹp trai vẫn không để ý tới cậu, chỉ lo đi đường của mình.

Mãi tới khi vượt qua đường cái đến trước cổng trường, Đường Chung mới vui mừng phát hiện đây là bạn học với mình: "Cậu cũng học trường trung học số Mười Lăm? Sao trước đây chưa từng gặp cậu, học lớp nào?"

Cùng nhau đi lên tầng, nhìn anh đẹp trai chân dài bước vào phòng học, Đường Chung ngẩng đầu lên xác nhận thật nhiều lần tấm bảng "Lớp 11-3", chớp mắt đầy bối rối.

Trước giờ vào tiết đầu tiên của buổi chiều là thời gian tự học, Tô Văn Uẩn cùng Đường Chung đang châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó.

"Đồ đã cất kỹ chưa?"

"Tớ đã làm thì cậu cứ yên tâm, giấu ở nơi an toàn nhất rồi, lúc nào đi lấy cũng được."

"Được được được… Đúng rồi, bạn học mới lớp chúng ta có lai lịch ra sao thế?"

"Cậu đang nói người ngồi hàng cuối cùng của tổ bốn kia hả? Nghe nói là chuyển tới từ thủ đô."

Đường Chung cảm thấy mình đang nghe nhầm: "Thủ đô á? Điên rồi à, sợ lúc thi đại học không phát huy đủ trình hay gì?"

Thầy Tôn khoanh tay đi qua, bị những học sinh ngồi phía sau chắn mất tầm mắt, Tô Văn Uẩn nhân cơ hội liền quay lại, nhỏ giọng càu nhàu: "Ai mà biết, đường rộng thì không đi, cứ thích chạy đến đây chen chân trên cái cầu độc mộc với bọn mình, dù sao mặt đẹp chứ chưa chắc người đã đẹp."

Đường Chung cảm thấy thằng ranh này đang mắng vào mặt mình, nhưng vì ngại đang trong phòng học yên tĩnh nên không chấp cậu ta.

Chỗ ngồi của bọn cậu nằm giữa tổ ba, chỉ cần xoay cổ 120 độ là có thể thấy hàng cuối cùng tổ thứ tư. Đường Chung nhìn bạn học mới lấy sách mới mở ra che trên đầu, mặt xoay ra cửa sổ nằm úp sấp mà ngủ.

Nhìn xong quay trở lại, Đường Chung liền vỗ vai Tô Văn Uẩn ngồi ở ghế trước: "Này, cậu ta tên gì?"

Thành phố N thuộc tỉnh J, nơi đây nổi tiếng với lượng kiến thức vừa cao vừa khó, lịch học dày đặc phức tạp.

Là một ngôi trường cấp ba cho beta có thể lọt vào top 10, sở giáo dục mở ra một con đường cho học sinh lớp mười một trường trung học số Mười Lăm, mỗi tuần đều xếp hai tiết thể dục để chứng minh trường vẫn xem trọng sức khỏe của học sinh.

Chiều thứ hai có một tiết thể dục, nhưng hiện tại mưa vẫn chưa ngớt, tất cả học sinh lớp 11-3 ngồi trong phòng thành tiết tự học.

Dường như cô Trần dạy toán thấy hai tiết sáng nay còn chưa giảng đủ, vậy nên đã phát mấy bài thi hồi hè cho học sinh, tráo bài cho nhau, cô vừa giảng vừa chữa.

Bài thi trong tay Doãn Kham là của Hạ Gia Huân, cả bài làm sai tới hơn 60%, quả thực không giống bài thi mà một học sinh khoa tự nhiên có thể làm ra.

Lúc đổi lại bài thi, Hạ Gia Huân cười hì hì đưa tờ giấy thi trắng trơn cho Doãn Kham: "Anh Doãn này, em đưa anh tờ mới, anh vòng lại những chỗ trọng điểm cho em, còn nếu anh không muốn làm mới thì tờ kia của em anh cứ cầm luôn cũng được."

Doãn Kham chọn lấy tờ giấy thi mới.

Cô Trần đi rồi, lớp tự học chỉ còn lại mười lăm phút. Doãn Kham đang dùng bút chì khoanh tròn chỉnh sửa đề mục đầu tiên, Hà Gia Huân ngồi phía trước bỗng quay xuống, đặt một xấp đồ lên góc bàn Doãn Kham: "Mộc Đông Đông đưa cho anh này."

Chưa kịp hỏi Mộc Đông Đông là ai, Hạ Gia Huân đã vì sợ bị thầy Tôn đang hăng hái tuần tra bên ngoài bắt được nên co đầu rụt cổ quay lên.

Là một chồng mười sáu tờ nilon bọc sách, số lượng vừa đủ để bọc đống sách hôm nay vừa mới phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!