Mùa thu thành phố N rất khác với thủ đô, ví dụ như ở đây ẩm ướt nhiều mưa, bên thủ đô lại khô ráo lắm gió. Nhưng mà năm nay thì ngược lại, ít nhất bên thủ đô mưa dầm liên miên, còn thành phố N bầu trời trong vắt.
Khi Doãn Kham tỉnh lại còn chưa tới bảy giờ, ánh nắng chiếu qua cửa sổ chưa bao giờ đóng kín, một đêm không mộng.
Máy bay cất cánh lúc mười rưỡi sáng, đến trước chín giờ vẫn còn kịp. Việc đầu tiên Doãn Kham làm là gửi tin nhắn cho đồng nghiệp đang ở phòng khác, biết bác sĩ Lưu vì say rượu nên vẫn đang còn ngủ, quyết định ra ngoài tản bộ một vòng.
Lúc mặc áo khoác còn nhìn lướt qua phần giường bằng phẳng bên cạnh, hoàn toàn không có dấu vết của người từng ngồi hay nằm lên.
Doãn Kham không nhớ tới đêm qua trước khi đi Đường Chung còn làm những gì, chỉ biết động tác của cậu rất nhẹ, dù là bước đi hay là rót nước, chiếc cốc đã sử dụng cũng được rửa sạch sẽ đặt trên bàn nhỏ cạnh TV, trông chiếc giường thì có vẻ là do cậu chỉnh lại.
Rửa mặt xong xuôi, Doãn Kham đi thang máy xuống lầu, ra ngoài tản bộ dọc đường lớn, nhân tiện mua bữa sáng cho cả mình lẫn đồng nghiệp.
Trở về khách sạn gõ cửa phòng khác để đưa bánh bao sữa đậu nành, đồng nghiệp ngáp một cái hỏi anh tối qua ngủ thế nào, anh nói: "Rất ngon."
Đồng nghiệp chớp mắt: "Kia là omega đúng không? Chậc, da trắng phát sáng luôn, nhìn đã thấy ngon miệng rồi."
Doãn Kham chưa bao giờ nói chuyện về đề tài này với người khác, anh bỗng cảm thấy hơi khó chịu, không để ý lời chọc ghẹo của đồng nghiệp, nói: "Chừng nào xuất phát thì gọi tôi."
Đi về phía phòng 303 ở hành lang bên kia, khi tới chỗ rẽ vào để lấy thẻ thì bất ngờ đối diện với người đứng ở cửa, sau một hồi kinh ngạc, Doãn Kham càng có cảm giác như mình đã đoán được sự việc.
Ngạc nhiên là vì hôm qua anh đã nói lời từ chối như vậy, mà hôm nay cậu lại tới nữa.
Còn vì sao đoán trước được thì anh không biết, chỉ đơn giản là do trực giác nói cho anh mà thôi.
Nhìn thấy Doãn Kham, sự lạc lõng trên mặt Đường Chung bị quét đi sạch sành sanh: "Sao anh dậy sớm thế? Em còn tưởng anh trả phòng rồi cơ đấy."
Doãn Kham quẹt thẻ vào cửa, cậu đi theo sau bước vào: "Em mua bữa sáng cho anh đây, bánh bao sữa đậu nành, trước đây anh thích ăn thứ này nhất. Tay nghề ổn hơn em làm nhiều, bột mì vừa trắng vừa nhuyễn, anh ăn thử xem?"
Doãn Kham không thèm liếc mắt lấy một cái: "Tôi ăn rồi."
"Ăn rồi à…" Đường Chung ngơ ngác lặp lại một lần, cái tay cầm bịch đồ ăn buông thõng, "Em đã dậy sớm thế rồi, không ngờ anh còn dậy sớm như vậy."
Doãn Kham không nói gì, nhấc balo trên bàn lên bước vào phòng tắm thu dọn đồ rửa mặt.
Bởi vì sắp phải trả phòng nên cửa phòng mở rộng, nơi này như không có cách âm, mở vòi nước cũng có thể nghe được tiếng bên ngoài.
Đường Chung đang gọi điện thoại, tiếng nói chuyện lẫn với tiếng bước chân như xa như gần: "Đúng vậy, con đang ở thành phố N… Hôm nay không tới kịp rồi, tối này con phải qua thủ đô làm việc… Kẹo Hồ Lô nhớ con không? Nói cho nó biết xong việc con sẽ tới đón nó… Bà nội cũng đi cùng đi chứ, bây giờ con có tiền rồi… Vậy cũng được, quả thật thời tiết ở thủ đô không tốt lắm… Vâng vâng, gần đây con khỏe lắm, không có phản ứng khác thường, bà cứ yên tâm đi."
Lúc thu dọn xong đi ra, Đường Chung vừa cúp điện thoại, thấy Doãn Kham rút thẻ mở cửa phòng định đi, vội nhấc bữa sáng trên bàn nhanh chân đuổi theo.
Trước khi ra cửa Doãn Kham quay đầu lại nhìn, cái giường ngủ kia cũng đã được dọn dẹp, sạch sẽ như chưa có ai từng nằm lên.
Đường Chung theo sau Doãn Kham bắt thang máy, trông như bâng quơ nói chuyện phiếm: "Chẳng phải anh ngủ ngoan lắm sao? Đến cả ga trải giường cũng không nhăn, không giống kiểu người đạp chăn đêm."
Năm đó Doãn Kham nói buổi đêm đạp chăn vì để mượn cớ cho cơn sốt của mình, mà nguyên do của cơn sốt đó là chịu ảnh hưởng từ kỳ phát tình của Đường Chung. Nhớ lại những lần mình quan tâm chăm sóc cậu, vì cậu mà giữ bí mật, quay đầu chỉ thấy tất cả đều là mong muốn đơn phương, Doãn Kham không nhịn được mà cười tự giễu trong lòng.
Dưới quầy tiếp tân chỉ có một nhân viên phục vụ, Doãn Kham trả phòng trước, Đường Chung đeo khẩu trang đưa thẻ mở cửa phòng tới, vừa đứng một bên chờ làm thủ tục trả phòng, vừa lén lút liếc Doãn Kham, chỉ lo anh không nói tiếng nào đã rời đi.
Doãn Kham tạm thời chưa đi được, bởi vì hai vị đồng nghiệp còn chưa xuống.
Anh tới ngồi lên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Diện tích khách sạn không lớn lắm, càng không có cơ chế cách âm, từng câu nói chuyện ở quầy lễ tân lọt vào tai không sót chữ nào.
"Anh là khách thuê phòng số 319 phải không?"
"Đúng vậy."
"Thật xin lỗi, hôm qua bên bộ phận chăm sóc khách hàng có việc nên chưa kịp báo với anh vòi hoa sen trong phòng tắm bị hỏng, sáng nay mới phát hiện ra lỗi này, chân thành xin lỗi vì ảnh hưởng tới trải nghiệm của anh, chúng tôi sẽ báo với bên trên bồi thường cho anh."
"À… Không sao đâu, tôi tới phòng khác tắm rồi, giường của các cô rất mềm, ngủ rất dễ chịu, không cần bồi thường đâu." Đường Chung quay qua nhìn Doãn Kham ngồi bên kia, xác nhận anh vẫn ở đó thì quay đầu trở lại, "Nhớ tìm người sửa vòi, cẩn thận lần sau bị khách khác khiển trách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!