Doãn Kham đã tìm hết tất cả những nơi anh có thể tìm.
Ở nhà, ở trường, ở nơi làm công, các bệnh viện trong thành phố N, đến cả trên cầu Trời nơi Đường Chung đã từng mở sạp, còn có những nơi quanh sông Long Tàng mà họ thường đến hẹn hò, mỗi nơi đều không ngại phiền hà mà đi tìm.
Cửa sắt tiệm may đóng chặt, xuyên qua cửa sổ có thể thấy mặt tường phía trong treo các mẫu sườn xám từ năm trước, tiếng sủa không ngừng của Kẹo Hồ Lô mỗi lần có tiếng bước chân tới gần cũng bặt tăm.
Hàng thứ tư gần cửa sổ chỗ tổ một bỏ trống chừng mười hôm, tới giờ đã tích thành một lớp bụi, hôm nay Tô Văn Uẩn chà bàn cho cậu không nhịn được mà mắng: "Cái đồ vô lương tâm này, ra ngoài chơi cũng không nói với tớ một tiếng, chờ cậu quay về xem tớ xử cậu thế nào."
Hai studio vùng ngoại thành lẫn nội thành đều đã tới mấy lần, chị Trần cũng rất lo lắng, hỏi Doãn Kham: "Tiểu Đường đi đâu rồi? Lần trước đã bàn sau kỳ nghỉ tết sẽ đến giúp một ngày, sao điện thoại lại không gọi được?"
Nhắc đến ngày tết, Doãn Kham lại nhớ đến lúc cậu nhìn mình nói "Năm mới vui vẻ", rõ ràng là ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt lại ảm đạm tối tăm.
Nhất thời Doãn Kham hiểu ra rằng, thì ra cậu đã sớm ủ mưu rồi.
Thì ra khi đó cậu đã chuẩn bị rời đi.
"Em có hỏi nữa cũng vô dụng thôi, thầy không biết em ấy đi đâu cả."
Trong phòng làm việc, thầy Tôn bị hỏi đến phiền, đến cả vẻ mặt ôn hòa cũng không cho anh nổi, "Đúng là đã xin nghỉ, em xem bản lưu cuộc trò chuyện còn ở đây này."
Doãn Kham bước lên đọc, là dãy số quen thuộc kia, thời gian là mười giờ sáng ngày mùng hai tháng một, thời gian nói chuyện kéo dài hai phút lẻ bảy giây.
"Em ấy có nói xin nghỉ làm gì không?" Doãn Kham hỏi.
"Chỉ nói trong nhà gặp chuyện, nhưng em ấy không nói cho thầy biết cụ thể là chuyện gì." Nói tới đây, thầy Tôn cũng tỏ ra không vui, "Sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, vừa dặn các bậc phụ huynh phải cố gắng phối hợp, vậy mà vào lúc này trong nhà lại có chuyện, không biết là chuyện thật hay kiếm cớ nữa."
Cuối tuần, Doãn Kham đi đến cửa tiệm bán gương gần khu du lịch sông Long Tàng kia, đứng trước cửa đợi hết nửa buổi chiều.
So với lúc mới đầu không tìm được người khiến lòng như lửa đốt, lúc nào cũng hoang mang lo sợ, bây giờ anh đã có thể bình tĩnh thong dong hơn nhiều, ít nhất không ai có thể nhìn ra manh mối gì từ cử chỉ lời nói của anh.
Có thể chỉ có mình anh biết mình đã trải qua bao nhiêu đêm ngủ không ngon giấc, đã gọi vào số kia bao nhiêu lần, những lúc gọi điện không thông, âm thanh kéo dài cứ vang vọng quanh tai, xua đi không được.
Ông cụ Hà trong cửa hàng sợ anh bị cảm lạnh, gọi anh bước vào ngồi, Doãn Kham nghiêng người chen qua chiếc cửa nhỏ hẹp, ngồi trên chiếc ghế nhỏ Đường Chung đã từng ngồi, nhìn chiếc gương treo tường mà ngẩn người.
"Sao hôm nay không đi cùng Tiểu Đường thế?"
Doãn Kham nghe vậy thì sửng sốt, qua một lúc lâu mới trả lời: "Nhà em ấy có chuyện ạ."
Tất cả mọi người chỉ có thể biết "Trong nhà Đường Chung có việc nên xin nghỉ", Doãn Kham cũng không ngoại lệ. Anh cũng không biết Đường Chung còn có thể đi đâu, thật sự có việc gấp hay là mượn cớ, tại sao đi mà không nói tiếng nào, tại sao không nhận điện thoại, lúc nào thì quay về, còn có… còn có cậu sẽ quay lại hay không.
Anh đã suy nghĩ vô số lần về những vấn đề này, anh tình nguyện chuyện đơn giản một chút, như Tô Văn Uẩn cho rằng Đường Chung chỉ đang ra ngoài đi chơi mà quên liên lạc, hoặc như thầy Tôn tin vào lý do "Trong nhà có chuyện".
Anh như đang bước vào một con ngõ cụt, có những manh mối ngắn nối liền nhau, không những không tìm được điểm mấu chốt mà càng tìm càng rối, càng quấn càng loạn, ghìm cho đầu anh đau như búa bổ, đến cả việc thở thôi cũng trở nên khó khăn.
"Ông bảo mà." Ông cụ Hà không rõ tình huống đặt chén trà nóng trước mặt Doãn Kham, cười nói, "Tiểu Đường dính con như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng."
Hơn bốn giờ chiều, Doãn Kham rời khỏi sông Long Tàng, bắt xe bus đến ngoại ô thành phố.
Khi đi ngang qua đường núi Mai trên cầu Trời, mặc dù biết là không thể nhìn thấy bóng dáng kia, anh vẫn nhìn qua cửa sổ phía đuôi xe để nhìn xung quanh.
Người đi đường cuối tuần rất đông, góc kia trên cầu đã bị một người bán hàng rong khác chiếm mất, hơn nữa cũng không gặp lại người phất tay với anh.
Lúc mua vé vào cổng, trời đã trở tối, Doãn Kham không đi vào trong, dừng chân trước vòng quay ngựa gỗ rực rỡ đèn màu một lúc lâu.
Đứa bé cầm bong bóng, anh bạn nhỏ cười cười nói nói, người yêu tay trong tay… Từng bức tranh xẹt qua trước mắt, ánh đèn sáng choang phản chiếu trong con ngươi lãnh đạm của Doãn Kham, anh lấy di động ra khỏi túi, bấm số điện thoại của Đường Chung lần nữa.
Tiếng tút dài có quy luật tựa như vô tận, Doãn Kham ngẩn ra, thậm chí còn nghĩ rằng có phải mình đang nằm mơ hay không.
Đó là một giấc mơ thật dài, trong mơ có tiếng cười, có ngọt ngào, còn có thứ mang tên hạnh phúc mà từ trước tới nay anh vẫn không cảm nhận được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!