Những gì đọc được trong cuốn sách kia Đường Chung không còn nhớ rõ nữa, đại ý là nói con người phải có một đối tượng để yêu thương suốt đời, mà đối tượng nằm trong phương diện được tìm kiếm này không thể là vật sống, vì dù là thực vật, thú cưng hay là người, chung quy sẽ có một ngày rời đi.
Lúc đó Đường Chung vừa mới chịu nỗi đau mất mẹ, cậu đã tin tưởng vào câu nói này rất nhiều. Nhưng mà sau đó cậu lại đọc được một quyển sách khác, trên đó viết —— sống ở trên đời không thể dễ dàng bắt lấy hạnh phúc, hạnh phúc như tòa cung điện trên đảo ma, có con rồng hung dữ canh cửa, chỉ khi chiến đấu hăng hái rồi mới có thể đánh thắng để đến với nó.
Kết hợp vào rồi lại liên tưởng, Đường Chung tự cho mình là kỵ sĩ một mình một ngựa xông vào cung điện, Doãn Kham lại là vương tử bị ác ma nhốt ở bên trong, lấy kết quả trong truyện cổ tích ngày xưa mẹ kể, kỵ sĩ và vương tử chắc chắn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc với nhau.
Bởi vậy Đường Chung rất tự tin, dù cho "ác long" có vô số, nhưng cậu vẫn sẽ không lùi bước.
Lúc cậu nói suy đoán hợp tình hợp lý này cho Tô Văn Uẩn nghe thì nhận được một trận cười to: "So sánh Doãn Kham với công chúa thì tớ còn hiểu, nhưng cái thứ nhỏ con gầy tong teo như cậu mà làm kỵ sĩ gì chứ?"
Đường Chung bị cậu ta cười mất cả mặt mũi, phồng má nói: "Năm ngoái cậu còn lùn hơn cả tớ đấy!" Sau đó lại vỗ bàn tiếp, "Không phải công chúa, là vương tử!"
Tô Văn Uẩn cười một lúc lâu: "Được được được, là vương tử, vương tử anh tuấn bị nhốt vào cung điện chờ cậu đến cứu."
Ai cũng biết rằng, những vương tử trong truyện cổ tích có thể hấp dẫn được dũng sĩ phấn đấu quên mình, ngoại trừ trông đẹp trai, tất nhiên còn phải có những phẩm chất tốt đẹp khác.
Ví dụ như tiếng anh của Doãn Kham xuất sắc đến thần kỳ, đặc biệt là cách phát âm, cô Đới năm lần bảy lượt kiên trì khuyên nhủ cùng cưỡng ép dụ dỗ mới chịu đăng ký tháng sau thi biện luận tiếng anh.
Tất nhiên Đường Chung rất vui vì thấy Doãn Kham bộc lộ tài năng, người yêu của cậu có giải thì cậu cũng được thơm lây, vì vậy đặt đồng hồ báo thức sớm hơn mười lăm phút, đảm bảo mỗi ngày khi Doãn Kham xuống tầng, cậu đã cầm bữa sáng nóng hầm hập chờ bên dưới.
Vì để tạo điều kiện cho Doãn Kham không phải suy nghĩ bất cứ điều gì khác chuẩn bị đi thi, Đường Chung giúp anh xử lý tất cả các nhu cầu khác nhau trong cuộc sống, chỉ hận không thể không để anh phải động tay, đút từng thìa cơm, thìa đồ ăn rau ria đến bên miệng anh mới được.
Giờ ra chơi hôm nay, Doãn Kham ở lại lớp sửa soạn bài văn diễn thuyết, đọc qua bài một lần, lại sửa thêm mấy chỗ, vừa đặt bút xuống đứng lên, Đường Chung ngồi bên cạnh anh cũng đứng bật dậy: "Cần gì đấy, em giúp anh!"
Doãn Kham đi ra khỏi phòng học: "Cái này em không giúp được."
Đường Chung chưa từ bỏ ý định mà theo sát sau mông anh: "Nói đi xem nào, anh không nói sao biết em không giúp được? Có phải muốn đi mua nước không?"
Doãn Kham quay đầu liếc phía sau một cái, Doãn Kham nói: "Đi vệ sinh, có giúp được không?"
Đường Chung nghe vậy bèn đứng lại không đi theo nữa.
Cái này thì không giúp được thật.
Trên đường trở về còn ghé qua tiệm tạp hóa, Doãn Kham vừa bước chân vào, chủ tiệm đã quen thói mà quay người lấy đồ đặt trên kệ hàng: "Bánh quy rau củ vị cà chua đúng không?"
Tiền trao cháo múc xong, chủ tiệm nhân lúc đó nhiệt tình đề cử: "Gần đây mới ra loại mới, vị cà chua bi, có muốn mua thử một gói không?"
Doãn Kham suy nghĩ một lát: "Lấy một túi nhỏ."
Đầu tiên phải để anh bạn nhỏ kia nếm thử đã, nếu cậu thích thì sẽ mua gói lớn.
Trở lại phòng học, Đường Chung gục xuống bàn không biết ngủ thật hay giả, trên tay còn nắm máy ghi âm, Doãn Kham liếc mắt nhìn, đèn vẫn đang sáng, chứng tỏ đang ghi âm.
Anh lấy ghế ra ngồi xuống, đọc bài diễn thuyết một lát, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để lọt vào máy ghi âm.
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng là thời gian tốt nhất trong ngày. Làn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi lướt qua mái tóc mềm mại của Đường Chung, Doãn Kham nhịn không được mà chạm vào, cảm giác ngứa ngáy lan thẳng từ đầu ngón tay đến trái tim.
Cảm giác này hệt như những lần Đường Chung ủ ấm cho anh, xua tan sương mù, khiến cho Doãn Kham đang trong ngày đông lại nhớ đến một bài thơ tiếng Anh về mùa hè.
"Shall I compare thee to a summer"s day?"
Chiếc cằm dần dần trượt khỏi lòng bàn tay đang nâng nó, đầu chầm chậm cúi xuống, mãi đến khi tóc của hai người giao vào nhau, trán kề sát trán.
Doãn Kham cúi xuống hôn vào mu bàn tay ấm áp đặt ở bên môi anh của Đường Chung.
"Thou art more lovely and more temperate(1)."
Anh đọc một cách chậm rãi, phòng học giờ nghỉ giải lao ồn ào như đều bị ngăn cách phía bên ngoài bởi một mùa hè chỉ thuộc về hai người họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!