Chương 40: (Vô Đề)

"Cậu với anh Doãn có chuyện gì vậy, cãi nhau à?"

Lúc Hạ Gia Huân đặt câu hỏi lần thứ ba, Đường Chung đang giúp lớp trưởng đối chiếu danh sách tham gia hội thao, nghe vậy cũng không ngẩng đầu: "Làm gì có."

"Thế sao gần đây không thấy hai người cùng về nhà?" Hạ Gia Huân quay đầu nhìn bốn tổ xung quanh, "Ban nãy gọi anh ấy tới chơi cũng không đáp."

Ngòi bút đặt trên giấy dừng lại, Đường Chung gạch đi một chữ viết sai: "Anh ấy buồn ngủ mà, để cho anh ấy ngủ."

"Nhưng mà anh ấy có ngủ đâu, đang đọc sách kia kìa."

"Thế để cho anh ấy đọc đi, lớp mười hai cả rồi, nên tập trung học hành."

Hạ Gia Huân gãi đầu một cái, vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Học sinh lớp mười hai học hành căng thẳng, hội thao cũng chỉ để cho có, số lần ra sân kéo cờ cũng giảm thành hai tuần một lần. Hôm nay vào giờ ra chơi, Thái Hiểu Tình đã từng ngồi cùng bàn nay bị phân sang lớp bên cạnh chạy đến tìm Đường Chung, nhờ cậu ngồi trước cửa sổ tiện đường đưa vài món đồ.

Đường Chung nhìn lá thư màu hồng trên tay: "Cho Doãn Kham?"

"Đúng vậy, ngoài cậu ấy ra thì còn có thể là ai được." Thái Hiểu Tình nhét cây kẹo que làm hối lộ cho cậu, "Phiền cậu nhất định phải đưa tới tận tay cho cậu ấy, đừng để nữ sinh lớp cậu chặn mất."

Trước đây Đường Chung ngồi tổ bốn, mấy thứ như này vốn không đến được tay cậu. Nhưng mà cậu đã từng nghĩ, nếu như kẻ nào không có mắt nhờ cậu gửi thư tình, nhất định cậu sẽ uy hiếp Doãn Kham, đảm bảo anh không bao giờ mở ra xem.

Nhưng mà bây giờ không thể hiên ngang làm chuyện như vậy được, tuy rằng không tính đang cãi nhau, hơn nữa về sau không ai mắng ai, càng không đả động đến chuyện chia tay, nhưng mối quan hệ giữa hai người cứ vậy mà trở nên lạnh đi.

Kỳ lạ mà không báo trước, một bức tường nhìn không thấy sờ không được lẳng lặng chắn giữa hai người.

Đến cả người có đầu óc không nhạy bén như Hạ Gia Huân cũng phát hiện ra, thì bạn thân Tô Văn Uẩn không lý nào lại không phát hiện được.

Đường Chung không đưa thư tình của Thái Hiểu Tình cho Doãn Kham, mà chọn cách chuyền tay. Tô Văn Uẩn ngồi tổ ba là một trong những mắt xích chuyền tay quan trọng, lúc nghỉ trưa đứng giữa cầu thang hô to gọi nhỏ: "Cậu điên rồi à, sao lại giúp người ta đưa thư tình, không tiếc mạng sống giúp bạn cũng không cần phải làm đến nước này chứ?"

Hôm nay Đường Chung mang theo cơm, ngồi trên bậc thang mở nắp hộp cơm ra, chợt nhớ đến năm ngoái vào thời điểm thế này thì gặp được Doãn Kham, nội dung nói chuyện hôm đó cậu có thể thuật lại không sót chữ nào, nhếch miệng nở nụ cười: "Thư viết cho anh ấy thì phải do anh ấy xử lý."

"Mang gương không?" Tô Văn Uẩn hỏi.

"Để trong lớp rồi, cậu cần dùng à?"

"Tớ muốn để cậu soi thì có, xem cái bản mặt của cậu đi, cười gì mà còn khó coi hơn cả khóc."

Đường Chung: "…"

"Không phải mấy người yêu nhau thường hay cãi vặt sao, tớ và họ Hạ kia còn cãi như cơm bữa đây." Tô Văn Uẩn dùng bản thân mình để dạy dỗ thuyết phục người khác, "Trông hai cậu có vẻ cũng không phải loại thù dai, cúi đầu xin lỗi cái không phải là xong ngay sao?"

Đường Chung lắc đầu: "Không giống nhau."

Cụ thể không giống nhau chỗ nào cậu không nói được. Cậu như có thể đoán được lý do vì sao ngày đó Doãn Kham lại nổi giận, không phải cậu không muốn giải thích, trong những đêm khó ngủ lăn qua lộn lại, cậu đã soạn ra vô số từ thành khẩn trong đầu, viện vài cái cớ khó phân thật giả, cuối cùng tất cả đều sống chết mặc bây.

Dù thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng Đường Chung cũng không muốn nhớ lại chuyện đã qua nữa. Cậu dùng giấy niêm phong chôn chặt những thứ dơ bẩn bốc mùi đó vào nơi sâu nhất đáy lòng, chờ chúng bị phong hóa, mục rữa đi, cậu hi vọng về sau mỗi một bước tiến lên đều sẽ đi về hướng tốt, trước khi hoàn toàn thoát khỏi nó, tuyệt sẽ không chạm vào mảnh cấm địa kia.

Cậu hi vọng Doãn Kham vĩnh viễn không biết những lời qua lại hoang đường đó về cậu.

Tô Văn Uẩn bực mình vò đầu: "Yêu với chả đương gì phiền phức chết đi được, không bằng dùng thời gian đó mà kiếm tiền, chỉ có nhân dân tệ mới chân thật thôi."

Đường Chung bị cách an ủi độc đáo này chọc cười, xúc một thìa cơm đút vào miệng, phồng má lên nói: "Đúng vậy, tiền mới là mục tiêu an cư lạc nghiệp!"

Tan tiết tự học buổi tối xong, Đường Chung là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.

Cậu không biết mỗi đêm sau khi tan học Doãn Kham còn đặc biệt vòng tới tổ một đứng chờ cậu cùng về hay không, chưa tới vài ngày, cậu đã quen thu dọn hết đồ đạc trước khi tan học, ngay khi tiếng chuông vang lên đã chạy về.

Đường Chung vừa sợ Doãn Kham vẫn còn chờ cậu, vừa sợ Doãn Kham thật sự không đợi. Lúc đi trên đường, cậu cố gắng kiềm nén kích động muốn quay đầu lại nhìn, chạy đến thềm sân, theo tốp cuối cùng bắt xe bus tới vùng ngoại thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!