Đường Chung nhảy xuống khỏi giường, lúc mở cửa ra, phát hiện mình đi ngược đôi dép lê.
Cậu cứ nghĩ dáng vẻ của mình đã chật vật lắm rồi, không ngờ người ngoài cửa còn bết bát hơn. Doãn Kham không mang ô, mưa to xối chiếc áo sơ mi ướt sũng, tóc tai ẩm ướt dính với nhau, khuôn mặt mà Đường Chung cực kỳ yêu thích cũng không thể may mắn tránh thoát, vào nhà dùng khăn khô lau qua hai lần, vành tai hay trên cổ vẫn còn nước theo da nhỏ giọt xuống đất.
Không biết là ai tiến lên trước, cơ thể hai người ôm chặt nhau vài giây, sau đó đồng thời vội lùi về sau, Doãn Kham sợ truyền khí lạnh cho Đường Chung, Đường Chung thì lại lo anh bị ướt sẽ ốm, đẩy anh vào nhà tắm: "Tắm trước đi, coi chừng bị cảm."
Doãn Kham sau khi bước vào không bao lâu lại mở cửa ra, thò cái đầu ướt nhẹp: "Quần áo để thay, không mang."
Mùi hương mặn chát mát lạnh hòa lẫn với nước mưa ẩm ướt phả vào mặt, đối diện với đôi con người màu nâu đậm kia, trái tim Đường Chung đập thật nhanh, đứng ở cửa không biết đi đâu, đầu tiên là chỉ chỉ cửa, phát hiện chỉ sai hướng, lại chỉ vào phòng: "Em, em lấy cho anh."
Quần áo đặt trên nóc tủ gần nhà tắm, Đường Chung chỉ gõ vài cái lên cửa, không bước vào.
Cũng may cậu thường có thói quen mua áo cỡ lớn hơn mình, kiểu dáng phổ thông, Doãn Kham mặc áo ngủ 1m8 cũng chỉ hơi chật.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, đầu tiên Đường Chung thấy một đôi chân dài bước đến, tiếp theo là vòng eo dẻo dai bị áo ngủ cỡ nhỏ bao lấy, sau đó nữa thì cậu không dám nhìn.
"Nước nóng của anh ở trên bàn." Đường Chung ngồi quỳ trên giường, cúi đầu chỉnh quần áo, "Anh cứ ngồi, ngồi đại đi."
Doãn Kham ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nâng cốc lên uống một hớp, bất thình lình nhớ tới gì đó, đứng dậy vừa định đi ra ngoài, lại bị Đường Chung gọi lại.
"Tìm cái này à?" Đường Chung giơ một xâu kẹo hồ lô đặt bên người, "Lúc em giũ quần áo cho anh thì thấy, cho… cho em sao?"
Cậu cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên câu nệ như vậy. Tính cậu vốn thẳng thắn, bởi vì mấy lần chạm vách tường nên rất sợ hiểu lầm ý của người khác, dù biết rõ hỏi như vậy cũng bằng thừa.
Doãn Kham "Ừ" một tiếng, lại nói thêm: "Tiện đường mua."
Một khi nói nhiều sẽ thành chuyện xấu, Đường Chung hỏi: "Vẫn là trước cửa hàng tiện lợi kia à?"
"Ừm."
"Sáng nay em đến cửa hàng tiện lợi đó rồi, không có xe bán kẹo hồ lô."
"Em đến sớm."
"Tối qua đi cũng không có."
"Có lẽ không mở quầy." Trên mặt Doãn Kham không có chút hoảng loạn nào khi lời nói dối bị lộ tẩy, "Chủ sạp không phải hôm nào cũng đến."
Đường Chung hiểu rõ đạo lý phải có chừng mực, thấy anh không muốn nói bèn đổi đề tài: "Sao anh đột nhiên lại trở về?"
Doãn Kham nâng mắt, nhìn về phía cậu: "Muốn gặp em nên quay về."
Nhớ kỳ phát tình lần trước cũng có Doãn Kham ở bên, Đường Chung sinh ra loại hổ thẹn khi nói dối, còn có chút ngượng ngùng khi đang trong kỳ phát tình mà đối diện với người trong lòng. Lúc cảm thấy bối rối thì nói gì cũng đều thấy không thích hợp, chẳng bằng không nói, gấp chồng quần áo bỏ qua một bên, cầm lấy kẹo hồ lô bắt đầu ăn.
Cậu ăn chậm, lúc ăn Doãn Kham có đi rót thêm hai lần nước, đi một chuyến tới phòng tắm, nhân tiện theo lời nhờ vả của cậu mà cho Kẹo Hồ Lô ăn.
Trở về phòng, Đường Chung hỏi: "Lớp trưởng cũng đi ôn thi ở đó?"
Doãn Kham: "Em liên lạc với cậu ta à?"
"Không có." Đường Chung chớp mắt, "Di động của anh đặt trên bàn vừa rung lên, em không cẩn thận thấy."
Doãn Kham không lên tiếng, ngồi xuống lật di động lên xem.
Đường Chung ăn xong một quả hồ lô, đứng ngồi không yên ngồi dậy, nghiêng sang phía Doãn Kham một chút: "Anh lưu tên lớp trưởng là "Tháng bảy", vậy lưu tên em là gì?"
Doãn Kham: "Chữ đầu tiên phiên âm ra."
Ấn vào di động của mình một cái, Thích Nhạc đúng là "Tháng bảy", mà Đường Chung là "Anh họ"(1).
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!