Đối với những học sinh cấp ba bị các đợt kiểm tra lớn nhỏ bao quanh, phàm là đặt quyển sách bài tập xuống cũng có thể tính là thời gian nghỉ ngơi.
Thi cuối kỳ là lần lên thớt một ngày năm môn, hôm sau đến phòng giáo viên lấy bảng kết quả học tập, sau đó là lễ tổng kết. Hiệu trưởng trên đài thì dõng dạc, học sinh dưới đài sức cùng lực kiệt, đến cả lớp trưởng Thích Nhạc mỗi ngày đều tràn ngập sức sống cũng nghiêng đầu ngủ gật.
Mơ màng nghe được vài câu liên quan đến đăng ký nguyện vọng, Đường Chung bị Tô Văn Uẩn bên cạnh đánh thức: "Này, cậu định thi vào đâu?"
"Đương nhiên là ở đây rồi." Đường Chung định thần lại, ủ rũ nói: "Bà nội cần tớ chăm sóc, không thể đi xa được."
Tô Văn Uẩn gật đầu: "Cũng được… Chỗ này của chúng ta có rất nhiều đại học tốt, ở lại đây cũng không tồi."
Ngáp một hơi lớn, đôi mắt Đường Chung vẫn không mở ra được, hỏi lại: "Cậu thì sao, định đi đâu?"
"Tớ hả, đương nhiên phải đến thành phố khác rồi." Tô Văn Uẩn nói, "Thành phố N là quê, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, không nhân lúc còn trẻ đi thăm thú thì đúng là quá đáng tiếc, tớ muốn đến thủ đô, xem kéo cờ, leo Trường Thành, ăn thật nhiều kẹo hồ lô."
Đường Chung giật mình, vỗ mạnh ngực mấy lần: "Không biết còn tưởng cậu muốn ăn thịt con chó nhà tớ."
"Cậu còn nhớ nhà mình có chó hả? Rõ ràng lúc nào trong đầu cũng chỉ có anh Doãn của cậu." Tô Văn Uẩn chế giễu cậu, "Chỉ còn chưa tới một năm nữa thôi đó, nhớ cố gắng giữ cậu ta lại."
Tất nhiên Đường Chung muốn giữ lại, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn luôn cảm thấy nên để Doãn Kham trở, trở lại thủ đô thì hơn.
Hơn nữa cậu đâu có lý do gì để giữ Doãn Kham lại?
"Em muốn anh ở lại" là suy nghĩ ích kỷ tư lợi, căn bản không thể xem là lý do.
Sau khi tan lễ thì quay về quét dọn phòng học, bầu không khí sau khi thi xong náo nhiệt hơn trước đó nhiều, có vài học sinh lớp bên cạnh chạy tới, phần nhiều là nữ sinh tìm đến Doãn Kham, tụm năm tụm ba vây kín đến mức nước chảy không lọt.
Đường Chung đứng sát cửa sổ ngoài phòng học, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia. Chẳng qua mấy nơi như trường học mọi người cũng không dám làm bừa, các giáo viên còn chưa tan tầm, cùng lắm chỉ nói vài câu rồi tặng quà.
Doãn Kham bình thường không thích để ý tới người khác, quà cũng không nhận, không biết anh nói gì đó, các cô gái không ở lại lâu mà chỉ sứt đầu mẻ trán tản ra, Thái Hiểu Tình chạy tới tham gia hóng hớt cũng quay về, cầm lấy khăn lau hung dữ chà cửa sổ.
Đường Chung vừa tò mò vừa sợ, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Thái Hiểu Tình đang lau cửa sổ tức đến mức thở phì phì: "Tôi biết ngay có con hồ ly tinh nhanh chân đến trước rồi mà!"
Hồ ly tinh Đường Chung sợ hãi: "Hả?"
Thái Hiểu Tình giậm chân: "Doãn Kham nói mình có người yêu rồi!"
Người yêu Đường Chung: "… Anh ấy nói?"
"Chính miệng nói luôn!" Thái Hiểu Tình hắng giọng một cái, học theo khuôn mặt lạnh lùng của Doãn Kham, "Tôi đang có người yêu, về sau đừng đến nữa."
Đường Chung đang hẹn hò với Doãn Kham cố gắng ổn định lại mình: "Thế cũng không phải là… hồ ly tinh gì đó chứ."
Thái Hiểu Tình đau khổ tới cùng cực: "Trai đẹp là của chung, ai chiếm cậu ta thành của riêng mình thì đều là hồ ly tinh!"
"Được được…" Đường Chung sợ lộ chân tướng sẽ bị đánh hội đồng, lảng sang chuyện khác: "Không giận không giận, chúng ta cùng lau cửa sổ đi, lao động khiến con người vui vẻ."
Thái Hiểu Tình sáng nắng chiều mưa, chà cửa sổ một lát thì hết giận, nhưng vừa nghĩ lại là thấy khó chịu: "Anh Doãn còn khen nó đẹp đấy."
Đường Chung chưa từng nghe thấy Doãn Kham khen ai đẹp sợ hãi: "Cái gì?"
"Có người hỏi cậu ta có phải đối phương đẹp hơn hoa khôi trường mình không… Hoa khôi trường là lớp trưởng lớp (4), tuy rằng tôi thấy con nhỏ đó không đẹp lắm." Thái Hiểu Tình bĩu môi bất mãn, "Anh Doãn vậy mà lại gật đầu, nghĩ kỹ thì thấy đây không phải đang khen người yêu cậu ta là đẹp nhất sao?"
Về tính chân thực của chuyện này, về sau Đường Chung vẫn không tìm được thời gian để xác nhận với Doãn Kham.
Đầu tiên là ngại, cũng không thể tự nhiên nhảy ra hỏi người ta "Có phải anh thấy em đẹp lắm không" được chứ?
Thứ hai là Doãn Kham gần đây khá bận, vì chuẩn bị cho cuộc thi tháng chín, thầy Tôn đã đăng ký một lớp phụ đạo cho anh, còn tặng một mớ bài tập có thể làm đến nửa tháng hè, bây giờ đừng nói là đi chơi biển, đến cả thời gian thở cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!