Chương 31: (Vô Đề)

Tan tiết đọc sáng thứ hai, Đường Chung kéo ghế đến bàn sau cùng của tổ bốn: "Hôm nay lại không ăn sáng à?"

Doãn Kham vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, tựa lưng vào ghế ngồi miễn cưỡng nói: "Ăn rồi."

"Em không tin, chủ nhật anh sẽ không ăn sáng." Đường Chung móc chiếc bánh bao nóng hầm hập ra khỏi ngực, "Em mới hấp hai cái, ăn chút nhé?"

Doãn Kham chỉ có ngày nghỉ mới không ăn sáng dao động: "Em làm à?"

"Ừm, em nặn bột bánh, gói nhân thịt bà nội mang về, bỏ lên hấp, mất cả tối đấy."

Doãn Kham đưa mắt nhìn, bánh bao trong nilon tròn trịa xinh đẹp, mỗi cái đều có mười lăm nếp gấp trở lên: "Vậy để anh nếm thử."

Đường Chung hí hửng lấy một cái bánh bao đưa đến bên miệng Doãn Kham, Doãn Kham đến tay cũng lười nhấc, bánh vừa tới gần là há miệng cắn.

"Ngon không?" Đường Chung hỏi.

Doãn Kham gật đầu: "Ừm."

Hạ Gia Huân muốn chạm vào mép đồng phục cũng không được: "…"

Gọi Tô Văn Uẩn đến, mấy người lại bắt đầu bàn xem cuối tuần đi đâu chơi.

"Lần trước mời cơm mọi người làm mất vui, xin lỗi các cậu." Hạ Gia Huân nói, "Không bằng cuối tuần này chúng ta đi tới nơi nào không có trường học, không có thầy cô chơi một bữa nhé?"

Tô Văn Uẩn tiếp lời: "Công viên thì sao? Thời tiết kiểu này hợp với hoạt động ngoài trời nhất."

Đường Chung xua tay: "Mấy tuần rồi tớ chưa mở sạp ngày nghỉ, các cậu đi đi, tớ không đi được."

Tô Văn Uẩn thúc cùi chỏ sang cậu, lại nháy mắt với Doãn Kham: "Không phải cậu chưa từng đi công viên à?"

"Chưa đi thì sao?" Đường Chung thả tay, bộ dáng dửng dưng như không, "Đó là nơi cho đám học sinh tiểu học, tớ thành niên rồi, không đi đâu."

Hạ Gia Huân: "Cậu mới là học sinh tiểu học."

Đường Chung cãi nhau với cậu ta: "Do cậu muốn đi thì có."

Hạ Gia Huân: "Rõ ràng cậu cũng rất muốn đi!"

Đường Chung: "Tôi không có!"

Hai người suýt chút nữa thì làm ầm lên.

Thở phì phò quay về chỗ ăn nốt bánh bao, qua tiết đầu tiên của buổi sáng, Đường Chung nhận được mẩu giấy của Doãn Kham: Anh cũng chưa từng đi công viên.

Đường Chung ngạc nhiên trả lời: Thật à?

Doãn Kham: Ừm, làm học sinh tiểu học một lần với anh nhé?

Nhìn thấy hàng chữ này, trong lòng Đường Chung vừa chua xót vừa mềm mại, cứ như cậu chưa từng đi công viên là chuyện không thể bình thường hơn, còn Doãn Kham chưa đi thì không được.

Có người nào cam lòng không đưa Doãn Kham đi công viên chứ!?

Đường Chung lập tức dấy lên ý chí chiến đấu: Được, em đưa anh đi!

Cuối tuần Đường Chung dậy thật sớm, bận bịu sắp xếp đồ đạc, ô che mưa, khẩu trang, mũ che nắng, tiền lẻ, đồ ăn vặt, nước khoáng, đến cả thức ăn tiện lợi cũng chuẩn bị, một hộp bánh bao một hộp cơm, đủ cho Doãn Kham ăn.

Thay đôi giày năm trước vừa mua mới, đeo túi lớn đầy ụ rời nhà, nhìn thấy Doãn Kham đứng trước cửa hai tay đút túi không mang theo gì, Đường Chung chợt cảm thấy lúng túng: "Cái đó… Mang mấy món đồ đề phòng ấy mà."

Đối với việc cậu đeo theo chiếc túi còn lớn hơn cơ thể nhỏ bé của mình mấy số, Doãn Kham vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên, quay người bước đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!