Đồ ăn buổi trưa rất nhiều, hai người ăn no căng cả bụng, bánh ngọt bèn cất làm món trà chiều.
Miệng của Đường Chung rất nhỏ, ăn một miếng lại uống một hớp nước, vừa mới cắn dở miếng bánh kem, Doãn Kham đã ăn hết một miếng bánh vào bụng.
"Trưa nay ăn không no à?" Đường Chung thử thăm dò.
Doãn Kham thẳng thắn nói: "Đói bụng nữa."
Đường Chung cắt miếng thứ hai cho anh: "Vậy thì ăn nhiều chút."
Doãn Kham lắc đầu: "Không cần, để lại cho em ăn tối."
"Bánh anh mua cũng lớn lắm." Đường Chung thả miếng bánh vào đĩa của anh, "Bà nội không ăn đồ ngọt, mình em không ăn hết được."
Bắt được chữ "ăn" mấu chốt, Kẹo Hồ Lô dưới bàn cố gắng lôi kéo sự chú ý của chủ: "Gâu gâu!"
Đường Chung thấy nó thì lại nhớ đến vì nó tha con búp bê đi mới để lộ đồ, thả nĩa xuống xoay qua chỗ khác hung dữ nói: "Gọi cũng không cho mày ăn!"
Kẹo Hồ Lô: " Ẳng ——"
Đường Chung không mềm lòng: "Giả vờ đáng thương cũng vô ích! Lần trước ăn hết cả cái bánh ngọt, coi mày béo đến mức nào rồi kìa?"
Kẹo Hồ Lô rầm rì một tiếng, nằm bất động trên mặt đất.
Dù là thấy bao nhiêu lần, Doãn Kham vẫn cảm thấy thần kỳ khi người với chó giao lưu không hề khó khăn.
"Bánh ngọt lần trước là làm cho anh à?" Doãn Kham hỏi.
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, Đường Chung hơi xấu hổ: "Ừm, đúng vậy, sinh nhật anh mà. Nhưng mà trông xấu lắm, mùi vị cũng chẳng ra sao, may là bị Kẹo Hồ Lô ăn hết."
Vừa mới dứt lời, Doãn Kham nghiêng người giơ tay, dùng ngón tay cái lau khóe miệng Đường Chung.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đường Chung sững sờ vài giây, đợi đến lúc phản ứng lại, bên môi chỉ còn một chút nhiệt độ không giống bình thường, còn có trái tim của cậu lại đập thình thịch.
Nhớ tới bàn tay lớn khô ráo lau nước mắt trong hành lang tối đen, Đường Chung không biết động tác này có ý nghĩa khác gì với lúc đầu hay không. Cậu lấy một tờ giấy, cứng đờ lau mấy lần: "Chắc là lúc ăn bánh ngọt không cẩn thận để vương lên mặt hahaha."
Đường Chung hãy còn lúng túng, mà Doãn Kham cũng không được tự nhiên.
Lúc lấy món quà đã ủ ấm thật lâu trong túi ra, Đường Chung vừa mới ăn xong, trên mặt dính đầy kem.
Doãn Kham nhất thời không biết nên lau mặt cho cậu trước, hay là nên nói câu gì đó, thấy Đường Chung nhìn chằm chằm món đồ trên bàn, cân nhắc nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cái này," Đường Chung chỉ chỉ radio tinh xảo trên bàn, lại chỉ mình, "Tặng em?"
"Ừ." Doãn Kham đáp một tiếng, sợ cậu thất thần không nghe rõ, nói thêm lần nữa, "Sinh nhật vui vẻ."
Lắp bắp nói "Cảm ơn", khi cầm radio lên Đường Chung hơi rón rén, chỉ lo cầm mạnh chút nó sẽ hỏng mất, vừa nâng trong lòng bàn tay ngắm nghía vừa hỏi: "Sao anh biết em thích nghe đài?"
Doãn Kham: "Em nói."
Cầm chiếc radio nhỏ hình vuông lật lại, mặt trái có dán chiếc gương. Đường Chung nhìn ảnh ngược của mình cười khúc khích: "Sao anh biết em thích soi gương?"
"Đoán." Doãn Kham đáp.
Đường Chung bĩu môi: "Làm vỡ kính gia truyền của em rồi giờ mới nghĩ tới chuyện bồi thường à?"
Doãn Kham nâng mắt, nhìn chiếc radio kia một cái: "Không phải, mua về mới biết có gương."
Đương nhiên Đường Chung không tin, rõ ràng là gương sau này mới dán, làm gì có xưởng nào có suy nghĩ kỳ diệu thế, dán gương vào cái thứ không liên quan gì như radio?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!