Chương 21: (Vô Đề)

Lúc nhận được tin nhắn của Đường Chung, Doãn Kham đang ở nhà nấu cháo.

Người mẹ Lâm Ngọc Xu có sức khỏe không tốt, sau khi vào thu sẽ bị khí lạnh làm cho yếu đi, những ngày qua đến công việc cũng tạm gác lại, xin ở nhà nghỉ ngơi.

Hai mẹ con bọn họ đều không quen làm phiền người khác, lần tự học buổi tối hôm trước Doãn Kham xin nghỉ học ở nhà chăm sóc bà, thế mà còn bị Lâm Ngọc Xu mắng cho một trận, bảo anh cứ tự quản mình cho tốt, đừng để ý đến bà.

Chuyện đánh nhau lần trước bà cũng không hỏi đến, dùng một câu "Mẹ tin con biết cái gì nên làm cái gì không nên làm" gạt qua, Doãn Kham cũng không giải thích, chỉ uống thêm mấy viên thuốc sau lưng bà, muốn áp chế tin tức tố luôn đi ngược với lý trí.

Cháo trong nồi nấu xong, vừa mới rửa tay, di động trong túi lại rung lên.

Doãn Kham chưa hề chủ động nói số điện thoại cho người khác biết, cho nên không cần nhìn cũng biết là Đường Chung gửi tin nhắn tới.

Chỉ là nội dung tin nhắn rất kỳ lạ, chỉ có một chữ "Cậu".

Doãn Kham nhận ra có điều gì đó không đúng, quyết định nhanh chóng gọi điện qua, tiếng tút vang lên vài lần, đầu bên kia mới nhận máy: "Alo, alo…"

Nghe thấy âm thanh run rẩy dữ dội của Đường Chung, cổ họng Doãn Kham như nghẹn lại: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Bên tai truyền đến từng tiếng thở dốc không có quy luật, lời nói đứt quãng lẫn vào trong đó: "Tôi… tôi nhấn nhầm, tôi đang muốn… Muốn gọi điện thoại… gọi, gọi cấp cứu…"

Doãn Kham còn chưa nghe rõ cậu đang nói gì, cơ thể đã hành động trước một bước, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài: "Cậu ở đâu?"

Người đầu bên kia điện thoại dường như không chịu nổi, âm thanh vốn trong trẻo trở nên khàn khàn xen với từng tiếng thở không đều. Đường Chung không còn nghĩ được gì nữa, nghẹn ngào nói: "Tôi ở, ở trên cầu Trời… Tôi, tôi khó chịu quá, cậu có thể… tới đây một lát không?"

Vì để tới nơi nhanh nhất có thể, Doãn Kham gọi xe đi.

Lúc chạy đến cầu Trời, dì chủ sạp bên cạnh đang ôm lấy vai Đường Chung, cố gắng đánh gió cho cậu.

"Cậu nhóc đến rồi à, nhóc Đường không biết bị gì, tự nhiên gục xuống đất không đứng dậy nổi, vỗ lên mặt không phản ứng, nước cũng không uống được, bấm nhân trung một lúc lâu rồi mà không khá lên, nếu không phải thằng bé trong lúc mơ màng vẫn cứ kéo tay cô không cho cô gọi người, bảo nhóc đến ngay, có lẽ bây giờ cô đã gọi cảnh sát rồi."

Bà dì nói liên tục không ngớt, Doãn Kham nói cảm ơn, nhận Đường Chung từ trên tay bà, vừa chạm vào vai đã thấy nóng rực, hệt như phát sốt.

Nửa dìu nửa ôm đưa người lên xe, Doãn Kham bảo tài xế chở đến bệnh viện gần nhất, Đường Chung khó khăn mở mắt ra, kéo vạt áo Doãn Kham, lắp bắp nói: "Đừng đi, đừng đi bệnh viện, tôi phải về nhà, trong nhà có… có thuốc."

Dưới sự kiên trì của cậu, Doãn Kham không thể làm gì khác hơn là bảo tài xế quay đầu đi về nhà cậu.

Tới nơi, Đường Chung vội vàng xuống xe, chân vừa ra khỏi cửa ô tô đã mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Doãn Kham đi vòng từ một bên qua, dìu hay khiêng đều không được, dứt khoát cúi người xuống, tay trái vòng dưới cánh tay, tay phải nâng đầu gối, ôm ngang Đường Chung lên.

Bà nội Đường đang ngồi trong cửa hàng, thấy Doãn Kham bế Đường Chung bất tỉnh nhân sự vào, sợ đến mức tay chân luống cuống, sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của Đường Chung, tập tễnh dẫn Doãn Kham vào phòng: "Mau, mau thả thằng bé xuống, để bà tiêm cho nó."

Doãn Kham muốn hỏi tiêm gì, lại thấy đây là việc riêng tư của người ta không nên tọc mạch, đặt Đường Chung lên giường thì muốn đi.

Lúc anh xoay người, vạt áo bị người khác kéo lại, đôi mắt Đường Chung không mở nổi, vừa thở vừa nói: "Đừng, đừng đi, cậu đừng đi."

Bà nội Đường hơi khó xử: "Con ngoan, hay là con ra ngoài trước nhé, lát nữa rồi vào."

Doãn Kham quay đầu, liếc mắt nhìn Đường Chung vì bị nóng mà cởi mất vạt áo ngoài, để lộ lồng ngực trắng như tuyết, vội vàng đưa mắt đi chỗ khác, lôi vạt áo bị Đường Chung nắm lấy, im lặng ra ngoài.

Cửa phòng đóng mở nhiều lần, mỗi lần đều mang tới hương cỏ xanh ngọt ngào quen thuộc.

Qua gần một canh giờ, bà nội Đường cầm một ấm trà ngon đi vào, lúc trở ra sắc mặt đã tốt hơn nhiều, nói với Doãn Kham: "Không sao rồi, có thể vào chơi với thằng bé rồi đó."

Sở dĩ Doãn Kham vẫn còn ở đây là vì xác nhận Đường Chung có chuyện gì hay không. Anh đẩy cửa phòng đi vào, cửa sổ hơi hé, mùi hương vẫn chưa tản đi nhưng đã không còn nồng nặc như lúc còn ở trên xe ban nãy, bị gió pha loãng đến mức nhu hòa, không khiến người ta đứng ngồi không yên như vậy nữa.

Có lẽ là nhớ tới biểu hiện của mình khi ở trên xe taxi nên khuôn mặt Đường Chung đang tựa lên đầu giường vẫn còn đỏ: "Ngại quá, vừa nãy… phiền cậu rồi."

Doãn Kham: "Không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!