Nụ cười bên môi trở nên cứng đờ, Đường Chung ngẩn ra một lát, bờ mi dính hạt mưa nhỏ bé run rẩy mấy lần, đôi mắt hạnh trợn to liền cong trở lại.
"Em chưa xem xong." Cậu vừa nói vừa nhảy lên phía trước hai bước, "Đừng đuổi em đi vội thế chứ."
Nhà bếp của căn chung cư này là kiểu bán mở, Đường Chung nhanh chóng tìm được tủ lạnh, mở cửa ngăn mát ra nhìn lướt qua đồ để bên trong một lượt, sau đó thò đầu ra khỏi cửa tủ lạnh thăm dò: "Có bí đao này, vừa hay có thể nấu canh."
Doãn Kham cố ý lờ đi, bước vòng qua cậu đến trước bồn rửa, đặt túi nilon trong tay xuống, lấy ra hai cái đĩa, cứ thế mà bỏ cả rau lẫn nilon lên trên.
Đường Chung nhảy tới, hai tay vịn vào bên mép bàn: "Đừng cất chung với nilon, mất vệ sinh lắm." Nghĩ nghĩ một lát lại cười rộ lên: "Có phải lười rửa bát không? Em biết mà."
Loại thái độ biết rõ thói quen của hắn như lòng bàn tay này khiến trong lòng Doãn Kham dâng lên một trận bực bội khôn xiết, anh quay người đến bên tủ lạnh lấy chén cháo còn dư ban sáng, bỏ nó vào lò vi sóng đun cho nóng lên.
"Cháo không thể hâm như vậy được, nóng quá ăn không ngon đâu."
Đường Chung nói xong còn duỗi tay gõ vào nồi mấy lần, bên trong còn thừa lại một ít cháo đã bị đông vón thành cục, thấy Doãn Kham không lên tiếng ngăn cản bèn đánh bạo cầm lấy cái bát rỗng đổ cháo còn dư vào.
Rốt cuộc canh bí đao vẫn không nấu được, Doãn Kham hâm cháo xong thì bỏ rau trộn vào khuấy lên, lại bóc một bình ớt chưng laoganma(1) lấy ra từ trong tủ lạnh, bưng tới cạnh bàn thong thả ăn.
Đường Chung ngồi đối diện anh, vừa dùng đũa khuấy cháo vừa hỏi thăm vài câu như là "Anh mỗi ngày đều tan làm muộn vậy sao?", "Anh ngày nào cũng ăn cơm muộn thế à?" vân vân, không nhận được câu trả lời cũng không mất hứng, đẩy cái đĩa đặt giữa bàn về phía Doãn Kham, bưng bát cháo lên húp một miếng, nói một cách đầy tiếc nuối: "Nếu sớm biết anh ăn thứ này, em đã mang ít đồ ngon đến rồi."
Từ khi tốt nghiệp đại học dọn ra ở một mình, mỗi ngày Doãn Kham đều giải quyết vấn đề cơm nước như thế này. Công việc ở bệnh viện quá bận rộn, thời gian tan làm không cố định là chuyện bình thường, ngay cả thời gian tìm cái bàn ngồi xuống ăn cơm cũng là điều xa xỉ, vậy nên anh sẽ cảm thấy như vậy không có vấn đề gì, cũng không biết "món ngon" trong miệng Đường Chung là sơn hào hải vị gì.
Có lẽ Đường Chung đã sống những ngày hưởng thụ quen rồi, cậu chê bai những món bình dân kia, cố ý chạy tới chỗ anh kén cá chọn canh… Doãn Kham chỉ có thể tìm ra được lời giải thích như vậy.
Ăn cơm xong, Doãn Kham đem bát thả hết vào trong bồn ngâm nước. Thời gian buổi tối có hạn, nếu trời lạnh anh sẽ để bát sang sáng ngày hôm sau rửa luôn một lượt.
Doãn Kham ngâm hết nồi bẩn bát bẩn vào trong bồn, canh nước chảy đến miệng nồi thì tắt vòi, xoay người vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Doãn Kham đã tắm rửa xong xoa tóc đi ra, tới mở tủ lạnh lấy đồ uống, lại ngoài ý muốn không thấy chén bát ngâm trong bồn đâu nữa, giẻ lau tiện tay quẳng đâu đó cũng được giặt sạch sẽ bỏ sang một bên.
Trên sofa phòng khách, Đường Chung đang ngồi ôm chiếc áo gió mà Doãn Kham cởi ra sau khi về nhà, thấy Doãn Kham cầm một bình nước đứng ở cửa bếp thì ngẩng đầu cười với anh: "Trời đang chuyển lạnh, sao anh vẫn còn uống nước đá?" Không nhận được câu trả lời, cậu lại tiếp tục gấp quần áo, "Áo khoác vứt lung tung sẽ bị nhăn đấy, sao nhà anh lại không có giá treo quần áo chứ?"
Tay Doãn Kham rất nóng, bình nước lại có đá, trên vách bình nhanh chóng đọng thành một tầng hơi nước.
Một giọt nước theo đầu ngón tay anh chảy xuống, đáp lại trên nền nhà.
"Cậu muốn gì?" Anh hỏi lại lần nữa.
Đường Chung lúc này đã chuẩn bị xong phương án đối đáp, nâng chiếc áo đã gấp gọn gàng lên đến chóp mũi, khuôn mặt gần như chôn hẳn vào trong chúng, nhắm mắt chậm rãi hít sâu một hơi, nói: "Nhớ anh."
Tin tức tố của alpha rất khó để che đi, lại dễ dàng dính vào đồ dùng xung quanh, đặc biệt là quần áo. Doãn Kham biết mình nghe được gì, cũng bởi vì biết nên đôi môi mới mím thành một đường thẳng, ở nơi người khác không thấy cắn chặt khớp hàm.
Một câu đuổi đi đã đến bên miệng, Đường Chung bỗng nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Kham, nụ cười trên môi mang theo chút tinh ranh: "Không có mùi vị của omega khác, không giống với mùi dính trên chiếc ô kia."
Thật ra trên ô cũng không có mùi của omega khác.
Y tá Giang là một beta, trên người không có tin tức tố, mùi hương đọng lại trên ô là mùi nước hoa cô thường hay dùng.
Nhưng mà Doãn Kham không giải thích, Đường Chung nghĩ như thế nào, vì sao lại nghĩ như vậy cũng chẳng liên quan đến anh.
Đóng cửa phòng ngủ một đêm, ngày hôm sau lúc thức dậy thì người đã không còn nữa.
Doãn Kham thở phào một hơi, rửa mặt rồi đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra nhìn chồng bát đĩa sạch sẽ đã được xếp gọn trong đó, lấy ra một bộ đồ đựng, bắt đầu nấu cơm.
Bữa sáng của anh từ trước tới nay vẫn rất đơn giản, chỉ có cháo thừa cơm nguội thêm chút củ cải muối dưa, cháo hôm qua đã hết, vậy nên hôm nay đành phải chiên quả trứng để ăn.
Trứng vừa đổ vào chảo đã nhận được điện thoại của mẹ.
"Ăn sáng chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!