Đường Chung mở sạp dán màng chống xước cho di động.
Gần đây người dùng điện thoại thông minh càng lúc càng nhiều, ngành dán chống xước cũng phát đạt theo, tuần trước Đường Chung đã thừa dịp học xong đến các trạm tàu điện ngầm và cầu Trời để khảo sát, chỉ có đường núi Mai này chưa bị chiếm lĩnh, vị trí cùng lượng khách cũng khá ổn.
Cậu kẹp đèn LED lên chiếc bảng nhỏ trên bàn, thành thạo lôi một chiếc ghế gấp nhỏ mở ra đặt xuống đất, vẫy tay với Doãn Kham: "Ngồi đi."
Xung quanh còn có mấy sạp hàng nhỏ bán đồ trang sức, loại quán nhỏ này Doãn Kham thường đi qua cũng coi như không thấy, bây giờ bảo anh ngồi thì hơi khó xử.
Anh tìm một nơi khá tốt đứng dựa vào lan can. Đường Chung nhìn ra nỗi khó xử của anh nên cũng không ép, đá đá chiếc ghế gấp đặt ở bên cạnh: "Đứng mỏi thì ngồi ha, giả ngầu cho lắm rồi cũng là cậu mệt thôi."
Doãn Kham nhận được lời khuyên vẫn lựa chọn đứng tiếp.
Anh vốn tưởng Đường Chung nổi hứng mới làm cái này, đợi đến lúc gặp khó sẽ rút lui. Ai ngờ Đường Chung ngồi xuống là ngồi một lèo một tiếng, lúc không có người sẽ tập dán, lúc có người thì lập tức gọi lớn chào hàng: "Người đẹp, dán màn hình không?"
Có mấy người bị cậu mời chào đến thật, không chừng vì được gọi là "anh đẹp trai" hoặc "người đẹp" mà thôi.
Lúc đối diện với khách hàng khó khăn lắm mới có được, Đường Chung lập tức lên tinh thần, dán vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, nếu có chút bụi dính vào đều sẽ lấy đèn soi rõ lau đi, sau đó mới dán tiếp. Cuối cùng còn kín đáo cho khách một cục kẹo, nhờ bọn họ lần sau quay lại ủng hộ việc làm ăn, vài cô gái được cậu dỗ đến mức không khép miệng nổi, nghe xong lập tức gọi điện thoại cho bạn bảo đến nơi này dán màn hình.
Đến nửa đêm kiếm được bảy mươi đồng, Đường Chung nắm tiền trong tay vừa đếm vừa hát, vô cùng vui vẻ.
Vừa đắc ý là có chuyện ngay. Trước khi thu sạp có một nam trung niên mặc vest đi giày da, Đường Chung trái một câu "sếp" phải một câu "sếp", gọi đến mức người ta vui vẻ ra mặt, dán điện thoại xong thì quẳng cho cậu một tờ năm mươi đồng bảo không cần thối, Đường Chung nhận lấy thì ngại, tìm thối đủ cho gã bốn mươi đồng.
Chờ người kia đi xa mới giơ tờ tiền màu xanh biếc kia lên ngắm, càng nhìn càng thấy sai, sờ cũng có cảm giác quái lạ, quá mức bóng loáng, hoàn toàn không có độ dày như loại tiền lẻ thông thường.
Là tiền giả.
Đường Chung đứng bật dậy, muốn đuổi theo người kia, nhưng bóng đêm tối mịt mù, đừng nói là người rời đi mấy phút, mà người vừa đi qua cầu chớp mắt đã không thấy bóng.
Giờ khắc này chính là vui quá hóa buồn.
Chưa từ bỏ ý định nhìn về hướng người đàn ông kia rời đi một lúc lâu, cuối cùng Đường Chung cũng từ bỏ khả năng người kia sẽ thức tỉnh lương tâm mà quay lại. Ngẩn ngơ ngồi xuống, thả tờ năm mươi đồng kia xuống dưới cùng, Đường Chung cứ đếm đếm ba tấm mười đồng còn lại, dù có buồn chừng nào đi chăng nữa vẫn cắn chặt môi, không để mình bật khóc.
Ngay lúc này, Doãn Kham đi tới, co đôi chân dài lại ngồi xuống.
Đường Chung nâng đầu lên, khịt khịt mũi: "Không, không phải cậu không ngồi sao?"
"Đứng mỏi rồi." Doãn Kham nói.
Đường Chung vẫn đau lòng không thôi, không muốn nói chuyện, cầm lấy vài miếng dán bỏ đi nghịch nghịch, tay trái cầm hai tấm, tay phải cầm hai tấm, thấy làm sao vẫn như cậu bị tổn thất mất bốn mươi đồng tiền công khổ cực.
Doãn Kham đặt di động lên gần bảng nhỏ trên bàn: "Dán cho tôi một cái đi."
"Không phải cậu không dán sao?" Trong giọng nói của Đường Chung mang theo giọng mũi rất nặng, còn tưởng rằng không ai phát hiện, "Kỹ thuật của tôi không tốt lắm, cậu tìm người khác dán đi."
Doãn Kham bèn lôi cái ghế gấp nhỏ dịch về phía trước, tự mình dán lấy.
Dù sao cũng chưa từng luyện tập, tay nghề không được tính là quá cao, tiện tay xe một cái là dán lên mặt di động, Đường Chung nhìn mà đau lòng không thôi, đành phải tự mình hướng dẫn: "Màn hình di động chưa lau khô, dán cũng như không dán… Ây da không phải dán như vậy, xé một chút dán một chút, như vậy mới không bị dính bụi."
Kết quả là bỏ mất vài tấm mới dán xong xuôi. Doãn Kham dán màng xong thì lôi ra một tờ năm mươi đồng đặt lên bàn, Đường Chung muốn tìm tiền cho anh, anh đếm qua một lần số tấm dán bỏ đi trên bàn, tính luôn cả tấm dán trên di động mình vào: "Năm tấm, vừa đủ năm mươi đồng."
Trên đường trở về, Đường Chung mới trì độn nhận ra, Doãn Kham đang an ủi cậu.
Tim đập thình thịch thật mạnh, Đường Chung cố gắng thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều, làm bạn với nhau, an ủi lẫn nhau khi có chuyện buồn không phải là điều bình thường ư?
Cậu lại nghĩ đến điều kiện nhà Doãn Kham cũng rất kém, phòng ở còn nhỏ hơn của cậu, gián thì bò khắp nơi, không khỏi lo lắng năm mươi đồng này sẽ khiến Doãn Kham phải ăn ít hơn một tuần bữa trưa.
Cái giá phải trả cũng lớn quá, có phải tên này bị ngốc không?
Có lẽ… Anh không biết thứ này có giá bao nhiêu, cho rằng nó đúng giá thật?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!