Sáng hôm sau, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người đang nằm trên giường. Lãnh Du vừa động đậy đã thấy có người ôm lấy mình.
Cô mở mắt ra thấy Lâm Hinh đang nằm trong lòng mình, tay ôm eo cô đang ngủ. Khi cô muốn nhúc nhích, Lâm Hinh nhíu mày ôm chặt hơn, vẻ mặt vẫn đang say ngủ.
Lãnh Du mỉm cười lắc đầu, sau đó cô tập trung quan sát nét mặt của Lâm Hinh. Gương mặt bóng loáng mịn màng và đôi môi hồng đang nhếch lên khiến Lãnh Du không kìm được hôn nhẹ lên môi nàng. Cô lại mỉm cười nhớ đến đêm triền miên tối qua.
Lúc này, các nàng không mặc đồ, Lâm Hinh ôm lấy cô trông rất thân mật. Trước kia có nằm mơ Lãnh Du cũng không ngờ đến có ngày chuyện này trở thành thật.
Người cô yêu hơn mười năm đêm qua đã thật sự thuộc về cô. Đôi mắt Lãnh Du thẫn thờ nên khi Lâm Hinh tỉnh, nàng thấy cô như đang nhìn xa xăm.
"Chào buổi sáng." Giọng Lâm Hinh mềm mại phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Lãnh Du ngừng ngẫm nghĩ. Cô cúi đầu nhìn đôi mắt sáng của nàng rồi khẽ kéo nàng vào lòng, cười hỏi: "Em tỉnh rồi?"
Lâm Hinh cúi đầu cọ vào lòng Lãnh Du. Lãnh Du cảm thấy ngứa vội đè nàng lại, vuốt v e mặt nàng.
"Lâm Hinh, em là của chị." Lãnh Du hôn lấy môi Lâm Hinh, nói ra điều cô có mơ cũng không dám.
"Nãy em thấy mặt chị nghiêm lại là vì nghĩ đến chuyện này sao?" Lâm Hinh cười, tình cảm hỏi.
Lãnh Du gật đầu đáp: "Ừm, chị còn muốn..." Nói rồi cô nắm tay Lâm Hinh. "Có phải chúng ta nên sống chung rồi không?"
Lâm Hinh mỉm cười, hôn lên má cô, nói: "Tối qua em mời chưa đủ rõ sao?"
Về khoảng phá án thì Lãnh Du rất tự tin nhưng về chuyện yêu đương thì cô lại sợ hãi không dám chắc. Trong vụ án, cô có thể đoán được hung thủ và nguyên nhân hắn ra tay. Nhưng trong tình yêu, đặc biệt là người con gái cô yêu hơn mười năm này, cô không dám đoán lung tung vì sợ bản thân sơ ý sẽ đánh mất nàng.
Lãnh Du cầm tay Lâm Hinh, hôn nhẹ lên tay nàng. Cô im lặng, mỉm cười, chăm chú nhìn nàng như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.
Lâm Hinh ngại ngùng chìm vào đôi mắt chân tình của cô. Nàng nghĩ bây giờ cả hai không mặc quần áo, lại còn ôm nhau rất dễ xảy ra chuyện triền miên như tối qua.
Lâm Hinh giật mình, nàng vừa muốn lên tiếng thì bụng đã được vuốt v e.
"Mình làm thêm hiệp nha." Nói rồi, Lãnh Du cúi đầu Lâm Hinh.
Lâm Hinh muốn giãy giụa nhưng càng như vậy cơ thể hai người càng dính chặt nhau.
Lãnh Du liên tục hôn người dưới thân, sức lực dồi dào khiến Lâm Hinh nhận ra bên trong cô là con sói hoang đang chờ đợi con mồi sập bẫy. Nàng sa vào thế công này đến thế công khác khiến bản thân không có một cơ hội xoay người.
Lâm Hinh thậm chí cho rằng, Lãnh Du đang báo thù về vụ nàng tập kích cô bất ngờ tối qua.
Hai người mây mưa cho đến khi...
"Meo....."
Tiếng kêu này làm Lãnh Du ngừng tay ngay lập tức, cô xoay người lại thấy một đôi mắt to đang nhìn mình.
Lâm Hinh cũng nhìn thấy Mập Mạp đang ngồi dưới giường, không biết nó vào đây từ lúc nào.
Nàng nhớ lại mình còn đang nằm dưới thân Lãnh Du thì đỏ mặt, đấm cô: "Chị ngồi dậy mau."
Lãnh Du dịu dàng kéo chăn che người Lâm Hinh rồi mới nhìn cửa phòng.
Cửa phòng mở hé nên chắc Mập Mạp chui từ đó qua. Chẳng lẽ tối qua vội quá nên các cô quên đóng cửa?
Hai người lại cùng nghĩ rốt cuộc con mèo mập này đã nhìn bao lâu rồi?
Lâm Hinh tức giận mắng: "Tất cả là tại chị."
Lãnh Du mặc quần áo vào, cũng mặc cho Lâm Hinh rồi cười nói: "Dù sao nó nhìn cũng không hiểu đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!