Lãnh Du không quan tâm đ ến con mèo đang ra sức tỏ vẻ đáng yêu, cô nắm tay Lâm Hinh rời đi. Cô muốn phạt nó, ai bảo ban nãy nó dám chu mông về phía cô.
Con mèo liên tục cọ vào chân Lãnh Du. Khi cô ngừng lại, nó quyết định nằm lên hẳn mù bàn chân của cô.
Lãnh Du lắc nhẹ chân nhưng không bỏ được nó ra. Con mèo thấy cô làm lơ mình thì trong lòng vô cùng hối hận. Nó hết lăn qua lăn lại rồi bắt đầu thể hiện mình siêu dễ thương.
Lần này Lâm Hinh không đành lòng, nàng kéo tay áo Lãnh Du, nói: "Chị thấy nó đáng yêu chưa kìa, không mấy bọn mình nuôi nó nha?"
Lãnh Du cũng muốn nuôi nó nhưng cô nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy của nó thì cô lại muốn phạt một phen. Bây giờ nghe Lâm Hinh nói, cô cũng gật đầu đồng ý.
Lâm Hinh cười ôm con mèo vào lòng, sau đó, vừa đi vừa trêu nó.
Lãnh Du thấy tay mình trống trơn chỉ còn lại hơi ấm của Lâm Hinh thì mím môi.
Cô bước vội đến cạnh Lâm Hinh, im lặng lạnh lùng nhìn về phía con mèo. Nó cũng hiểu chuyện, sợ chọc giận cô nên vội vùi đầu vào lòng Lâm Hinh làm nàng càng thương nó.
Hai người đi đến một cửa hàng. Lâm Hinh ôm mèo vào, Lãnh Du ngước nhìn thấy là một tiệm bán đồ cho thú cưng.
Thì ra Lâm Hinh mua đồ cho nó.
Quả nhiên, khi nàng ra, tay cầm theo cái túi đưa Lãnh Du, nói: "Chị cầm giúp em."
Lãnh Du ngơ ngác nhận túi, bên trong hơi nặng, cô cúi đầu nhìn thấy thấy thức ăn mèo và cát mèo. Cô lẩm bẩm: "Sao bây giờ con mèo này còn tốt số hơn cả mình. Có mèo rồi thì không cần vợ."
Đáng tiếc, Lâm Hinh không nghe thấy, nàng còn đang bận ôm nó về nhà. Lãnh Du chỉ đành đuổi theo sau, cô đặt con mèo xuống đất, rồi nắm tay Lâm Hinh, nói: "Nó có chân, nó tự đi được, không cần em ôm suốt đâu."
Lâm Hinh hơi bất ngờ, sau đó bật cười, trêu: "Lãnh Du, chị ghen với cả con mèo sao!"
Lãnh Du nghiêm túc gật đầu: "Nó có gì đặc biệt ngoài cái mập."
Con mèo vẫn đang hào hứng nhảy quay nhảy lại, nó muốn nhào đến cái túi trong tay Lãnh Du nhưng sợ cô giận nên chỉ yên lặng nhìn.
Lâm Hinh đứng dưới lầu chung cư, Lãnh Du giao túi cho nàng. Lâm Hinh nhận rồi nói với con mèo đứng bên cạnh: "Bọn mình lên lầu thôi."
Đoạn, nàng ngẩng đầu nói với Lãnh Du: "Em lên trước, chị nhớ về cẩn thận, ngủ ngon."
Lãnh Du thấy nàng nói vậy cũng ngại mặt dày lên cùng, cô chỉ đành gật đầu, đáp: "Ừm, chị biết rồi, em mau lên đi, ngủ ngon."
Đợi sau khi Lâm Hinh và mèo vào thang máy, Lãnh Du mới thở dài rời đi. Khi cô đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bước chân, mùi hương nhạt truyền vào mũi, đôi tay vòng quay cổ mình. Lâm Hinh ôm cô, dịu dàng hỏi: "Chị còn muốn đi đâu? Đêm nay chị ở lại với em đi."
Tim Lãnh Du đập mạnh nhưng cô vẫn quan tâm đưa tay đỡ người Lâm Hinh không để nàng ngã. Khi cô quay lại, hai người bắt đầu hôn nhau.
Lâm Hinh vỗ nhẹ lưng cô, thủ thỉ: "Bọn mình về nhà thôi."
Lãnh Du thấy ấm lòng, cô theo Lâm Hinh vào thang máy, đáp: "Ừm, bọn mình về nhà."
Trong thang máy, Lâm Hinh tụt khỏi người Lãnh Du, thay vào đó nàng tươi cười ôm chặt lấy cô.
Lãnh Du nhìn vào cửa thang máy thấy, hai người dựa vào nhau, cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có tràn ngập khắp người cô.
Vừa rồi nàng nói "về nhà".
Đây là hai chữ Lãnh Du muốn nghe hơn câu "em yêu chị".
Con mèo xám đứng kế bên ngơ ngác nhìn các nàng, trong miệng ***** miếng. Sau đó nó vội li3m môi, cũng không biết nó đang nghĩ gì.
Hai người đi đến tầng lầu nhà Lâm Hinh, sau khi bước vào, nàng cho cát vào bồn rồi nói: "Mình đi tắm trước ha?"
Lãnh Du vào nhà nhưng đôi mắt vẫn chưa rời khỏi Lâm Hinh. Cô nghe vậy bèn ôm lấy nàng, nói: "Em muốn nuôi nó thì có tính đặt tên cho nó không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!