Sau khi nhận được cuộc gọi, Lãnh Du và Lâm Hinh cùng xuống dưới sảnh. Các nàng thấy một cô gái mặc váy dài đen ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô cũng cùng mặc váy đen.
Khi Lâm Hinh đến gần, hai người nhìn nàng, sau đó lại nhìn Lãnh Du đi sau.
Hai người này là Diệp Thuyên và trợ lý của Dương Lệ Thanh, Tạ Xảo Nhu.
Diệp Thuyên mặc váy đen dài làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Đôi mắt nàng vô cảm nhưng Lâm Hinh cảm giác được nàng như mất đi nửa linh hồn.
Trước nay nàng chưa từng bắt gặp ánh mắt như thế. Một đôi mắt chứa đầy tro tàn của sự mất mát, đôi mắt vốn lấp lánh nhưng vì biến cố đã trở nên tỉnh lặng, không còn sự sống bên trong.
Mà Tạ Xảo Nhu ngồi bên lại luôn túc trực cảnh Diệp Thuyên. Đôi mắt cô lộ rõ nét lo lắng. Ngàn dặm đi theo nàng đến đây, tâm ý của cô, Lâm Hinh và Lãnh Du vừa nhìn đã hiểu.
Sau khi bốn người nhìn nhau, Lâm Hinh lên tiếng trước: "Cô Diệp, hôm nay cô đến là có chuyện gì sao?"
Diệp Thuyên mím môi rồi đáp: "Tôi muốn đọc tác phẩm chưa hoàn thành của Lệ Thanh."
Nàng biết rõ hiện tại cảnh sát sẽ không giao ra chứng cứ liên quan đến vụ án nên nàng chỉ muốn đến đọc.
Lãnh Du đi đến nói: "Cô Diệp, chúng ta vào phòng khách trò chuyện?"
Diệp Thuyên gật đầu, sau đó theo sự dẫn đường của Lãnh Du, các nàng bước vào phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Hinh nói: "Cô Diệp, cô biết Triệu Gia Tinh còn chưa bị kết án nên..."
Diệp Thuyên vội đáp: "Tôi biết nên tôi chỉ muốn đọc nó thôi."
Lúc này Tạ Xỏa Nhu cũng góp lời: "Hai sếp à, Diệp Thuyên cũng chỉ muốn xem tác phẩm lúc sống của chị Dương, tôi nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng. Hơn nữa, quan hệ của hai người họ, chúng tôi mong hai sếp giúp đỡ."
Lãnh Du nhìn Tạ Xảo Nhu thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng thì mỉm cười nói: "Chúng tôi đã khôi phục bản thảo của cô ấy nên có thể in ra. Có điều, các cô không thể mang nó đi, tòa án cần nó làm vật chứng, lỡ hai cô lộ ra ngoài...."
Nói rồi, cô im lặng nhìn Diệp Thuyên.
Diệp Thuyên gật đầu đáp: "Tôi hiểu mà."
Đêm các nàng phá án thật sự có in ra mấy bản, Lâm Hinh vào phòng tài liệu lấy bản thảo giao cho Diệp Thuyên. Sau đó các nàng đứng bên cạnh nhìn hai người.
Bản thảo chỉ có hai mươi mấy trang, tuy Diệp Thuyên cố tình đọc chậm nhưng rất nhanh đã hết. Nàng biết mình không thể chậm trễ cảnh sát nên khi xem nàng chỉ tập trung đọc, không nghĩ lung tung.
Lâm Hinh nhìn Diệp Thuyên thấy nàng chỉ im lặng nhíu mày, đến khúc cuối thì rưng rưng.
Tạ Xảo Nhu ở bên vội đưa khăn giấy cho nàng, trìu mến vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.
Lãnh Du thấy rõ nhưng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Diệp Thuyên cũng đọc xong trang cuối, nàng vuốt v e một lúc thì trả lại cho Lâm Hinh.
Lâm Hinh nhận lấy, nói: "Cô Diệp, sau khi có phán quyết của tòa, chúng tôi sẽ gửi bản thảo này qua bưu điện cho cô."
Diệp Thuyên lau nước mắt, đôi mắt cũng có hồn hơn, đáp: "Cảm ơn hai sếp."
Lãnh Du ngồi một bên, bất ngờ nói: "Cô Diệp, người mất cũng đã mất rồi nhưng còn cô thì vẫn cần sống tiếp. Tiếp tục sa vào đau thương cũng không tốt cho cô, huống hồ đây cũng không phải điều Dương Lệ Thanh muốn thấy. Có đôi khi chuyện qua rồi cô cần phải buông tay để nghênh đón tương lai sáng hơn. Khi đó, có lẽ cô sẽ phát hiện ra người hoặc sự việc đáng để cô trân quý."
Dứt lời, cô nhìn Tạ Xảo Nhu, chỉ thấy đối phương chạm mắt mình rồi vội cúi đầu, để lộ bên tai đỏ ửng.
Diệp Thuyên biết Lãnh Du nói đúng nhưng Dương Lệ Thanh là tình yêu cả đời của nàng, nàng không biết liệu mình còn có thể mở lòng để yêu ai. Nhưng nàng không biết trước tương lai nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
Bốn người ngồi lại trò chuyện về vụ án, Diệp Thuyên tức giận nói: "Tôi nhất định sẽ tham dự toàn bộ phiên thẩm án của Triệu Gia Tinh. Tôi muốn tận mắt chứng kiến thẩm phán và bồi thẩm đoàn định tội cô ta, đưa cô ta vào lao tù."
Tạ Xảo Nhu dịu dàng nói: "Em sẽ đi cùng chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!