Chương 46: Mất tích

Sau khi nhận cuộc gọi từ Dương Thông, Lâm Hinh vội vã cùng anh đến văn phòng của cảnh sát Trần ở Sở Cảnh Sát địa phương.

Vì biết tính nghiêm trọng của sự việc nên trên đường đi, hai người vẫn luôn nghiêm mặt. Dương Thông đạp ga tăng tốc, trong lòng anh đang nôn nóng. Đây là lần *****ên anh cảm thấy đau khổ vì lũ trẻ liên tiếp bị sát hại.

"Cầu trời đừng xuất hiện tử thi chỉ còn lại tứ chi và đầu." Lâm Hinh bất chợt nói.

"Chị nói vậy là sao, chị Lâm?" Dương Thông hỏi.

Lâm Hinh thở dài giải thích: "Thi thể thứ nhất không đầu. Thứ hai không chân. Thứ ba không tay và mắt. Lần này, con của Tôn Tuần Lễ mất tích, nếu đứa bé liên quan đến vụ án, nạn nhân tiếp theo có lẽ là thằng bé. Hơn nữa, dựa theo tính của hung thủ, có lẽ hắn sẽ lấy đi cơ thể của cậu bé, chỉ để lại đầu và tứ chi ở hiện trường."

Dương Thông nghe thấy, sắc mặt tái mét, anh nghĩ suy đoán này có lẽ sẽ là thật.

"Vậy nên chúng ta cần phải tranh thủ xác định hung thủ. Dựa theo các vụ trước, hung thủ sẽ cho bọn nhỏ thời gian vài ngày chơi xếp hình trước khi tiến hành sát hại. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, chúng ta tìm được hung thủ, vậy ta sẽ cứu được đứa bé."

Dương Thông gật đầu đồng ý.

Khi bọn họ đến nơi đã 5 giờ, Trần Xung đưa bức hình cho bọn họ xem.

Lâm Hinh nhìn thấy, trong ảnh là một cậu bé khấu khỉnh. Cậu tươi cười nhìn ống kính, hàm răng sữa lúng phúng lộ ra khiến cậu trông đáng yêu, ngây thơ.

Đứa trẻ dễ thương như vậy, chỉ cần ai gặp cũng không nỡ làm đau bé.

Lâm Hinh nhìn ảnh chụp, lại nhìn Trần Xung chờ ông lên tiếng.

Trần Xung uống cà phê, thở dài: "Người báo án là vợ chồng nhà họ Tôn. Khi bà Tôn đến, sắc mặt uể oải, mệt mỏi. Có lẽ từ lúc cậu bé mất tích đến nay, bà ấy chưa từng nghỉ ngơi. Còn Tôn Tuấn Lễ thì giữ im lặng, nhưng sắc mặt ông nặng nề cũng thấy được ông ta đang lo lắng cho cậu con trai bị mất tích của mình."

Lâm Hinh nói: "Ừm, làm ba mẹ có ai không lo khi con mất tích. Tôn Chí Kiên mất tích bao lâu rồi?"

Trần Xung đáp: "Dựa theo lời khai của bà Tôn, quản gia phát hiện Tôn Chí Kiên mất tích vào khoảng 1 giờ chiều hôm qua. Lúc ấy, Tôn Tuấn Lễ tính đi công tác nhưng vì con bị bệnh nên ông ta quyết định hủy chuyến đi. Ông ta chỉ đến công ty như bình thường, buổi chiều không về nhà."

"Vậy còn bà Tôn? Bà ấy ở đâu?" Lâm Hinh hỏi.

"Bà ấy đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn vào 12 giờ trưa, bà ấy khai rằng muốn tự mình xuống bếp nấu cho Chí Kiên." Trần Xung nói.

"Gia đình họ giàu có, sao lại không để quản gia hoặc người làm mua? Sao bà Tôn lại phải đích thân mua?" Lâm Hinh tò mò hỏi.

"Bà ấy kể mình đã hứa với Chí Kiên. Đợi khi cậu bé khỏe lại, bà sẽ tự tay nấu cho cậu bé. Vậy nên bà ấy mới đích thân đi chợ. Tuy nhiên lúc về đến nhà, bà không nhìn thấy con trai, bà mới nhận ra cậu bé đã mất tích." Trần Xung bất đắc dĩ tường thuật.

"Vậy quản gia và người làm đâu? Bọn họ cũng không trông thấy Chí Kiên sao?"

"Vì cửa nhà được khóa nên nếu cậu bé muốn ra ngoài chơi, chỉ có thể chơi trong nhà hoặc vườn hoa. Bà Tôn bảo vườn hoa có xích đu, Chí Kiên thường ra đó chơi. Vì không thể ra ngoài nên bọn họ không lo lắng cho cậu chủ. Hơn nữa, bọn họ cũng có việc của mình nên không ai chú ý hoạt động của cậu chủ." Trần Xung nói tiếp.

"Vậy nhà họ có camera giám sát không?" Lâm Hinh hỏi.

"Có nhưng trong họ có góc chết, camera cũng không quay được. Chúng tôi quan sát thấy chỗ cuối cùng Tôn Chí Kiên xuất hiện là vườn hoa. Nhưng khi cậu bé bị bệnh, đã có một bác sĩ đến khám." Trần Xung nói.

Lâm Hinh căng thẳng hỏi: "Có nghĩa ngoài vợ chồng ông Tôn, người làm thì tay bác sĩ là người xa lạ duy nhất tiếp xúc với Tôn Chí Kiên trong khoảng thời gian này."

Trần Xung gật đầu, đáp: "Phải, cũng có thể người cuối cùng Tôn Chí Kiên gặp trước khi mất tích chính là tay ấy."

Lâm Hinh hỏi: "Cậu bé bị bệnh bao lâu?"

Trần Xung: "Bà Tôn khai, cậu bé bị bệnh khoảng bốn, năm hôm nay."

Lâm Hinh nhíu mày hỏi: "Bệnh gì mà lâu vậy?"

Trần Xung: "Cậu bé sốt cao, sau đó thì bị tiêu chảy nên bệnh tình mới kéo dài như vậy."

Lâm Hinh thấy không ổn: "Nói vậy là tay bác sĩ này đã đến nhà họ nhiều lần, có lẽ đã sớm hiểu rõ ngỏ ngách trong nhà nên mới biết góc chết của camera. Như vậy xem ra, Chí Kiên mất tích có liên quan đến tay ấy. Thế bà Tôn có biết tên bác sĩ là gì không? Là bác sĩ của bệnh viện nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!