Từ bệnh viện về Sở Cảnh Sát, đồng hồ đã điểm 6 giờ rưỡi tối. Lâm Hinh và Lãnh Du vừa bước vào sảnh bèn trông thấy một người đàn ông mặc vest trắng ngồi trên sô pha, đứng cạnh anh là một người bảo vệ cao to mặc vest đen.
Trong tay anh là bó hồng lớn, khi nhìn thấy Lãnh Du, anh đứng lên đi về phía cô.
Nụ cười hiện lên gương mặt điển trai của anh làm toát lên vẻ sang trọng của giới thượng lưu.
Lãnh Du hơi kinh ngạc khi thấy anh chàng, cô không ngờ người này còn chạy đến đây.
Anh chàng đưa bó hồng cho Lãnh Du, nói: "Cảnh sát Lãnh, tôi đoán bó hồng trước cô đã nhận. Tôi thật sự rất lấy làm tiếc khi công ty lần trước bận rộn nên không thể giao bó hoa đến tận tay cô. Hiện tại, tôi tự mình đưa hoa đến, mong cô nhận lấy nó."
Lãnh Du nhìn hắn, đáp: "Tôi cảm ơn khi anh Triệu vất vả từ xa đến nhưng tôi sẽ không nhận bó hoa này."
Triệu Gia Quân bảo: "Cảnh sát Lãnh, tôi vẫn chưa cảm ơn cô về chuyện của em mình. Cô cứ nhận bó hồng này, nếu cô không thích, cô có thể toàn quyền xử lý nó."
Lâm Hinh đứng cạnh nhìn hai người, nàng không đợi Lãnh Du nói, đã chen vào: "Oh, xin lỗi! Anh Triệu phải không? Đồng nghiệp của tôi ghét nhất nhận hoa, cô ấy bảo hoa không sánh bằng cơm, cũng không tương đương vụ án mà qua vài hôm lại héo nên cô ấy không thích. Như vậy đi, tôi thay cô ấy nhận hoa của anh, lát nữa tôi sẽ chia cho các đồng nghiệp nữ khác mỗi người một bông, làm vậy sẽ tiện cả đôi đường."
Dứt lời, nàng đưa tay muốn nhận lấy nó. Triệu Gia Quân lại chần chừ, anh không biết Lâm Hinh có nói thật không nên nhất thời không muốn giao hoa cho nàng.
Lãnh Du nhìn Lâm Hinh lại nhìn Triệu Gia Quân, thấy anh còn đang nhìn mình. Nhìn dáng vẻ đường hoàng này, cô biết nếu bây giờ không dứt khoát từ chối chỉ sợ anh sẽ lại dây dưa. "Anh Triệu, tôi rất cảm kích tấm lòng của anh nhưng tôi không thể nhận hoa, sau này anh cũng đừng đến đây."
Dứt lời, nàng gọi Lâm Hinh: "Đi thôi."
Khi các nàng xoay người, Triệu Gia Quân bỗng hô: "Cảnh sát Lãnh đợi đã!"
Lãnh Du nhíu mày, xoay người hỏi: "Anh còn chuyện gì sao, anh Triệu?"
Triệu Gia Quân cười đáp: "Bây giờ là giờ cơm chiều, không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm? Cảnh sát Lãnh có sẵn lòng không?"
Lâm Hinh thấy tên họ Triệu dây dưa Lãnh Du mãi lại càng khó chịu, nàng lạnh lùng nói: "Hai người từ từ nói, tôi đi trước."
Nói rồi nàng vội vàng rời đi.
Lãnh Du luôn quan sát biểu cảm của Lâm Hinh vừa thấy nàng xị mặt, cô vội nói với Triệu Gia Quân: "Tôi còn bận việc, tôi đi trước."
Sau đó, Lãnh Du đuổi theo Lâm Hinh, đi cùng nàng.
Lâm Hinh thấy cô đến, nhìn cô hỏi: "Anh ta hẹn cậu sao cậu không đi?"
Lãnh Du chăm chú quan sát nàng, không đáp hỏi lại: "Cậu đang giận à?"
Lâm Hinh lạnh lùng nói: "Không có, mình giận chuyện gì. Hiếm khi người yêu hẹn cậu đi ăn, cậu nên đi cùng anh ta để vung đắp tình cảm."
Lãnh Du thở dài: "Anh ta tên Triệu Gia Quân, là anh của nạn nhân vụ bắt cóc trong vụ lần trước mình nhận. Bọn mình không yêu nhau."
Lâm Hinh nghe vậy, trong lòng hơi nguôi giận: "Nếu không phải người yêu thì là đào hoa."
Lãnh Du mím môi, cười đáp: "Cũng không phải đào hoa."
Lâm Hinh nghiêng đầu hỏi: "Vậy thì là gì?"
Lãnh Du im lặng một lúc, cười bảo: "Không là gì cả."
Nói rồi cô rời đi.
Lâm Hinh ngớ người, đột nhiên bật cười. Chỉ một câu ngắn ngủi đã lập tức khiến trái tim xáo động của nàng bình tĩnh.
Lãnh Du đi đằng trước thấy Lâm Hinh chưa theo nên quay đầu tìm. Cô cười nhìn nàng đứng lại chờ.
Từ khi Lâm Hinh tiếp nhận vụ án này, nàng luôn ủ rũ, sầu não. Lần này thấy nàng cười, tâm trạng Lãnh Du cũng thả lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!