Bốn giờ sáng, mặt trời còn chưa tỉnh nhưng bên trong bệnh viện đã ồn ào. Ở đây có hai mươi nhân viên bệnh viện gồm bác sĩ, hộ sĩ và các nhân viên y tế.
Hôm nay, các y bác sĩ bệnh viện Phương Đông được phái đến vùng nông thôn với nhiệm vụ khám chữa bệnh cho người dân.
Hằng năm bệnh viện luôn tổ chức các buổi khám bệnh lưu động này với danh sách gồm y bác sĩ khác nhau.
Cả đội đứng tập trung ở trước cửa bệnh viện, bên cạnh là chiếc xe bus và các túi dụng cụ y khoa.
Cả đội có người hớn hở tham gia nhiệm vụ, có người lại ủ rũ.
Nhóm hớn hở là những người lần đầu được tham gia, nhóm còn lại là những y bác sĩ đã từng tham gia ở các năm trước nên họ biết điều kiện sống của người dân thế nào.
Khác với thành phố, ở thôn quê không có nhiều trang thiết bị, cũng không có hòa mạng để dùng.
Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy may mắn khi cả đội chỉ cần ở một tuần. Khoảng thời gian không quá dài nên họ cũng tạm chấp nhận.
Sau khi điểm danh, mọi người lần lượt ngồi vào xe, xuất phát.
Trên xe, Đường Kiến Huy nói với Trình Viêm ngồi cạnh: "Hôm ông vắng mặt, tôi có cắt chỉ cho một cô cảnh sát. Cô ấy nói thường ngày là ông thoa thuốc, băng bó cho cô ấy, ông còn băng rất đẹp."
Trình Viêm lườm, đáp: "Tôi nghe nói cô ấy là cảnh sát có tiếng của thành phố, ông nhớ đừng rãnh rỗi sinh nông nỗi rồi trêu người ta."
Đường Kiến Huy cười: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng. Tôi có ý gì với cổ cũng bình thường mà."
Trình Viêm nhíu mày: "Trên đời thiếu gì phụ nữ, ông thích ai cũng được nhưng đừng thích cảnh sát. Nếu không đến lúc cãi nhau thì ông no đòn với người ta."
Đường Kiến Huy: "Ê! Tôi với ông thân nhau lâu, đó giờ không thấy ông giảng đạo lý với tôi sao nay ông nói nhiều vậy? Mọi lần tôi thích người khác, ông cũng không nói tiếng nào."
Trình Viêm: "Mà nói thật, ông cũng 40 rồi, nhanh đi cưới vợ để có người quản ông."
Đường Kiến Huy: "Ông cũng "ế" giống tôi chứ có hơn ai."
Trình Viêm: "Tôi cũng muốn nhưng chưa gặp được người phù hợp. Còn ông, gặp ai cũng trêu chọc, cẩn thận bị mấy cô mắng là tên Sở Khanh. Mà ông chơi sao cũng được nhưng nhớ đừng làm người ta có bầu, nếu không thì mệt lắm."
Đường Kiến Huy: "Bậy! Bậy! Ông đừng nói gỡ, lỡ nói trúng, tôi bắt ông nuôi con hộ!"
Trình Viêm: "Thôi, ông tha cho tôi! Tôi không thích trẻ con! Chuyện của ông tự ông giải quyết."
Đường Kiến Huy: "Thì tôi cũng có thích trẻ con đâu, cảm thấy cả lũ phiền muốn chết. Nhưng hình như cảnh sát Lãnh thích con nít lắm. Có hôm, khi đi ngang qua khoa nhi, cô ấy đứng ở đó một lúc. Vì chiều cổ nên tôi đành nói bọn trẻ thật đáng yêu, haha!"
Trình Viêm nghe thấy nói đi nói lại vẫn vòng về cảnh sát Lãnh nên mặc kệ. Anh dựa đầu vào ghế, nhắm mắt ngủ.
Đường Kiến Huy thấy anh im lặng, hắn đưa mắt nhìn cửa sổ, trong đầu là gương mặt xinh đẹp của cô cảnh sát.
Tuy Đường Kiến Huy đã làm việc ở bệnh viện Phương Đông tám năm nhưng hôm ấy là lần đầu hắn gặp cảnh sát Lãnh. Tuy hắn biết cảnh sát bên Cục Điều Tra Liên Bang bị thương thường sẽ đến bệnh viện này băng bó nhưng trước giờ hắn chưa gặp cô cho đến hôm cắt chỉ.
Người ta nói cảnh sát Lãnh thiết diện vô tư. Tuy là phụ nữ nhưng cô đã phá rất nhiều vụ án nhưng Đường Kiến Huy lại cảm thấy cô là phụ nữ, thế nào sau này cũng lấy chồng.
Rồi hắn lại nhớ đến ở phòng nghỉ nhìn thấy một cô khác. Cô kia cũng đẹp, hôm đó hắn thấy, cô nàng đi cùng một nam một nữ, trông không giống người nhà bệnh nhân mà giống cảnh sát làm việc.
Trong lúc suy nghĩ mê mang, Đường Kiến Huy rơi vào giấc ngủ.
Vì đường xá ở thôn quê không bằng phẳng nên xe đi hay xốc nảy làm cả đội tỉnh giấc. Đường Kiến Huy tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hắn nhìn cửa sổ, thấy chỗ này thân quen.
Hắn bèn quay đầu hỏi: "Chuyến này bọn mình đến làng Lý hả?"
Trình Viêm thấy nét mặt ngạc nhiên của hắn, đáp: "Ừm, đúng rồi."
Đường Kiến Huy: "Vừa rồi, cả đội hỏi ông, sao ông không chịu nói, chuyến này bọn mình về quê!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!