Chương 3: Tình cảm cấm kỵ

Sáng sớm Lâm Hinh đến Sở Cảnh Sát Thành phố Long, nàng đặt ly cà phê nóng lên bàn. Hương cà phê đánh thức từng suy nghĩ của nàng.

Lúc này nhà ăn chỉ có vài cảnh sát, bọn họ thấy nàng im lặng, không dám đến gần nàng. 

Lâm Hinh ngồi ngược hướng mặt trời. Nắng sớm chiếu vào người nàng hiện lên vầng sáng rực rỡ. Vẻ đẹp của nàng cùng vầng sáng xung quanh như bức họa hấp dẫn ánh nhìn. 

Tuy vậy ở đây là Sở Cảnh Sát, không phải phòng trưng bày, cũng không phải địa điểm tham quan, càng không có bức họa. 

Lâm Hinh đang chờ báo cáo khám nghiệm. 

"Chào buổi sáng, chị Lâm." Dương Thông cầm ly cà phê, ngồi đối diện Lâm Hinh, không quan tâm ánh mắt của các cảnh sát khác. 

Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh. 

"Em nói thế nào với bên trường rồi?" Lâm Hinh hỏi. 

"Hiệu trưởng Ngô Thân cũng hoảng sợ khi hay tin. Ông ta đã làm hiệu trưởng ở trường hai mươi năm vậy mà không biết sân trường có chôn một bộ hài cốt." Dương Thông báo cáo. 

"Bộ xương được chôn ở sân thể dục, mỗi ngày bao nhiêu học sinh tập thể dục, chơi thể thao ở ngay đó. Dù có dấu vết khác thường cũng đã bị giáo viên và học sinh dẫm đạp xóa hết dấu vết. Ông ta không biết cũng là bình thường." Lâm Hinh nói. 

"Dạ phải. Nên thầy Ngô bảo, nếu cảnh sát có phát hiện gì, phía nhà trường sẽ phối hợp với chúng ta." 

"Chúng ta phải có thông báo chính thức. Nếu thật sự tra được manh mối, chúng ta sẽ bắt đầu vào việc, có lẽ khi đó thầy Ngô sẽ không dễ đồng ý như giờ." Lâm Hinh nói. 

Dương Thông gật đầu: "Dạ." 

Vụ án mạng xảy ra ở ngôi trường danh tiếng top 1 thành phố. Nếu cảnh sát điều tra được hung thủ là nhân viên của trường, chắc chắn sẽ gây tranh cãi lớn. Không chỉ giáo viên, học sinh lo sợ, phụ huynh cũng sẽ xem xét đến việc chuyển trường. 

Nếu chuyện đó là thật, báo chí không ngừng đưa tin có thể dẫn đến danh tiếng của trường sụp đổ. Khi ấy, vì danh tiếng của mình, trường sẽ đưa hối lộ thì vụ án không thể được giải quyết. 

"Thợ sơn tường của trường thì sao? Họ có biết chuyện đó không?" Lâm Hinh hỏi. 

"Tạm thời vẫn chưa biết, thầy Ngô bảo không liên quan đến họ nên tạm chưa tiết lộ." Dương Thông nói. 

"Bọn họ không biết là tốt nhất. Bằng không họ mà vô tình để lộ, hung thủ hay tin sẽ bỏ trốn, khi đó càng khó cho chúng ta." Lâm Hinh đáp. 

Điện thoại của nàng sáng lên, tin nhắn từ phòng Pháp Y. 

"Đi thôi, có báo cáo khám nghiệm rồi." 

Lâm Hinh mang ly cà phê đi, vừa bước vài bước nàng đã rẽ hướng, vứt nó vào thùng rác. Sau đó nhìn ly cà phê trong tay Dương Thông. 

"Hình như phòng Pháp Y ở đây không cho mang đồ ăn thức uống vào?" 

Dương Thông nghe vậy, cũng vứt cà phê. 

Hai người đến phòng Pháp Y, từ xa thấy Lãnh Du ngồi trên ghế ở phòng Pháp Y xem báo cáo, pháp y Bạch Hoa ngồi đối diện cô. 

Lâm Hinh cau mày, sao người này luôn đến trước mình. 

"Chào cô, cảnh sát Lâm." 

Bạch Hoa thấy Lâm Hinh đến, đứng lên bắt tay với nàng. Cơ mặt anh kéo căng, nụ cười miễn cưỡng. Không biết có phải vì luôn tiếp xúc với thi thể mà anh trông rất giống zoombie. 

Lâm Hinh ngồi cạnh Lãnh Du, cúi người đến gần cô, xem báo cáo cô đang cầm. 

Lãnh Du thấy nàng nghiêng người đến, đưa báo cáo cho Lâm Hinh, Dương Thông đứng phía sau hai người. 

"Nếu hai cô đã đến, vậy chúng ta bắt đầu." Bạch Hoa nói. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!