Chương 19: Kiểm tra chéo

Lãnh Du nhìn thi thể nữ nhíu mày. Biểu cảm của bà hoảng loạn, sợ hãi và giãy giụa. Với cái miệng há to muốn kêu cứu đã bị hung thủ bịt lại nên không thể phát ra tiếng động đến tận sáng mới được phát hiện.

Trần Xung đứng cạnh Lãnh Du nói: "Thời gian báo án là buổi sáng khi nhân viên khách sạn vào phòng muốn đánh thức nạn nhân. Cậu nhân viên gọi mãi không nghe thấy tiếng trả lời, mở cửa mới biết họ đã chết."

Lãnh Du gật đầu.

Sau khi hoàn thành khám nghiệm và thu thập chứng cứ bước đầu, Lãnh Du, Hoàng Lâm và Trần Xung bước ra khỏi phòng 888.

Trần Xung phân phó hai cảnh sát dùng vải trắng che nạn nhân nâng lên cáng đưa về Sở Cảnh Sát.

Khi thi thể được đưa ra, đại sảnh vẫn còn nhiều người, mọi người nhìn thấy phát hiện là án mạng lập tức xôn xao.

Tiêu Trình và các cảnh sát đang giữ trật tự, giám đốc khách sạn cũng xuất hiện trấn an khách trọ.

Lãnh Du nhìn thi thể được nâng ra khỏi phòng, lại nhìn vào phòng 888. Bên trong hỗn loạn, máu đỏ thấm lên giường, đất và bắn một ít lên tường.

"Xem ra cần khá nhiều thời gian để rửa sạch hiện trường." Hoàng Lâm nói.

"Ừ. Công việc kế tiếp sẽ rất phiền phức." Lãnh Du đáp.

"Dù là khách sạn cao cấp nhưng xảy ra án mạng thì thời gian tới hẳn sẽ không ai dám ở." Hoàng Lâm bình luận.

Lãnh Du nhìn cô, bỗng hỏi: "Cậu tin trên đời có ma không?"

Hoàng Lâm kinh ngạc nhìn cô: "Hả?"

Lãnh Du lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Hoàng Lâm thắc mắc nhìn sếp. Cô cảm thấy từ sau kỳ nghỉ, Lãnh Du hơi khác trước. Trước kia cô không bao giờ tin chuyện tâm linh nhưng bây giờ lại hỏi về chuyện này.

Cô không biết Lãnh Du đang nhớ trong vụ án Lục Hồng Vân, Lâm Hinh kể bảo vệ trường vì sợ ma mà không dám vào ký túc xá cũ của trường lúc nửa đêm.

Khi hai người xuống lầu, Tiêu Trình đến, báo cáo: "Thưa sếp, phòng hội nghị đã được cảnh sát tuần tra canh giữ. Nếu không có tình huống đặc biệt, nhân viên đoàn phim sẽ không được bước ra khỏi phòng họp."

Lãnh Du nhìn về phía giám đốc khách sạn đang trấn an khách.

Mồ hôi đổ dọc trên trán vị giám đốc. Dù lúc này ông không sẵn lòng thế nào cũng phải mỉm cười vì khách hàng là thượng đế, ông buộc phải thuận theo họ. Vị giám đốc cần thể hiện sự kiên nhẫn để sẵn sàng ứng phó những khách hàng kỳ lạ.

Tiêu Trịnh bên cạnh nói: "Khách trọ ở đây đã được sắp xếp đến các khách sạn khác. Chỗ này cũng được cảnh sát phong tỏa."

Hoàng Lâm hỏi: "Không phải người khách nào cũng sẵn lòng đến ở chỗ khác, phải không?"

Lãnh Du nói: "Mấy khách sạn đó xem như trúng mánh. Nhưng nếu khách trọ không muốn, mình nghĩ khách sạn sẽ bồi thường cho họ."

Tiêu Trình nói: "Phải, nếu không muốn đổi khách sạn, bên này sẽ bồi thường."

Trần Xung có được danh sách khách trọ từ quầy lễ tân. Anh chạy đến chỗ Lãnh Du, đưa cho cô.

Anh là người có nhiều kinh nghiệm, tác phong làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng. Sau khi nhận danh sách, Lãnh Du cười nói: "Cảnh ơn anh, cảnh sát Trần."

Trần Xung lần đầu thấy Lãnh Du cười. Tuy chỉ cười mỉm nhưng cũng khiến anh ngây ngốc. Thì ra cô nàng còn biết cười, cười lên trông rất đẹp.

Người đẹp vậy lại chọn làm cảnh sát, còn vào tổ trọng án. Mỗi ngày đối mặt với thi thể, hung thủ, vũ khí, cô không sợ sao?

Tuy nghĩ vậy nhưng anh không hỏi.

Lãnh Du lật xem danh sách, thấy tên của Chu Liên Anh và Tăng Vĩ Kiến bên trong. Xem ra tên nhân viên đoàn phim cũng có bên trong.

Cô đưa danh sách cho Hoàng Lâm rồi quay qua nói với Trần Xung: "Chúng ta đi lấy khẩu cung của nhân viên đoàn phim."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!