Chương 17: Cậu cười trông đẹp lắm

Phòng tập luyện truyền đến tiếng va đập, Lãnh Du ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ 6 giờ rưỡi, cô vừa chạy bộ về, bộ đồ thể dục đẫm mồ hôi.

Nàng lấy khăn lông trắng vắc trên cổ lau mồ hồi, bước vào phòng tập luyện.

Ngay sau khi bước vào, đôi mắt vốn thờ ơ chợt dịu dàng nhưng chỉ thoáng qua rồi lại trở về nét lạnh lùng.

Cô yên lặng đứng ngoài cửa nhìn cô gái có mái tóc dài, cao gầy đang không ngừng đấm đá vào bao cát, những bộ quyền pháp sắc bén, mạnh mẽ được huấn luyện từ lâu.

Trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng va đập của bao cát, cô nàng kia vẫn chưa phát hiện có người đứng ở cửa quan sát, ánh mắt vẫn tập trung vào bao cát.

Lãnh Du mang bao tay đấm bốc, bỏ khăn lông xuống, đi vào giữa sân, nhẹ nhàng vòng qua sau Lâm Hinh. Nàng đột nhiên đánh về phía Lâm Hinh, tay phải đấm vào bả vai Lâm Hinh. Lâm Hinh xoay người chân trái đá lên, nàng nghiêng thân, né tránh cú đấm của Lãnh Du

Lãnh Du thấy nàng đá đến, lắc người, tránh thoát, nắm đấm tiếp tục hướng về Lâm Hinh.

Hai người bắt đầu vật lộn, không phải cậu trốn thì mình tránh. Cả hai tiến thủ tới lui bất phân thắng bại. Nét mặt Lâm Hinh nghiêm túc, còn Lãnh Du thì thờ ơ, cô vẫn cố gắng né tránh công kích của Lâm Hinh.

Rất nhiều năm trước, khi hai người còn học ở trường cảnh sát, từng tham gia huấn luyện như vậy. Huấn luyện viên bảo các học viên chia nhóm ra tập luyện, rất nhiều lần, Lãnh Du và Lâm Hinh bị chia thành một nhóm.

Năm đó, các nàng rất ngây ngô, thân thủ cũng không nhanh nhạy như bây giờ nên khi đấu sẽ khó tránh đả thương đối phương. May hai người chịu được khổ, tuy người đầy vết bầm vẫn cố gắng chịu đựng.

Lãnh Du tiếp vài cước của Lâm Hinh, trong đầu nhớ lại cảnh tập luyện trước kia.

Khi đó, huấn luyện viên chia nhóm, Lãnh Du thi sớm hơn Lâm Hinh. Tuy thuận lợi thông qua cuộc thi nhưng trên người cô xuất hiện vài vết bằm.

Cô nhớ lúc tắm xong, đi về phòng ngủ, trên giường có chai thuốc trật khớp. Cô cầm thuốc, nét mặt khó hiểu, cô nhớ đã dùng hết chai rượu thuốc của mình, còn chưa mua chai mới, sao trên giường lại có một chai?

"Đây là Lâm Hinh đưa cậu." Bạn cùng phòng nói.

Lãnh Du nhìn cô bạn, nhướng mày hỏi: "Cậu nói gì?"

Bạn cùng phòng cười bảo: "Mình nói Lâm Hinh đưa cho cậu. Cậu không biết Lâm Hinh sao? Là cô bạn đẹp nhất trường mình đó."

Lãnh Du chỉ khẽ "ừ", đặt chai thuốc lên giường.

Bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Cậu thân với Lâm Hinh lắm sao? Sao cậu ấy lại đưa rượu thuốc cho cậu?"

Lãnh Du nằm trên giường, chỉ đáp: "Không thân."

Bạn cùng phòng trừng mắt: "Thế sao cậu ấy đưa thuốc cho cậu?"

Thật ra Lãnh Du cũng không biết vì sao Lâm Hinh lại đưa rượu thuốc cho mình, đến nay cô vẫn không rõ. Lâm Hinh không có hảo cảm với mình, thậm chí còn không ưa mình nhưng cô vẫn chưa có cơ hội hỏi.

Bạn cùng phòng thấy Lãnh Du im lặng, hỏi tiếp: "Cậu không dùng sao? Trên người bầm tím hết cả rồi."

Lãnh Du trở mình, để lại bóng lưng cho bạn cùng phòng, đáp: "Không cần."

Lúc sau, bạn cùng phòng đi đến cạnh giường cô, hỏi: "Có phải cậu đau không thoa nổi không? Để mình giúp cậu."

Nói rồi, cô vờ cầm chai thuốc, nào biết Lãnh Du bật dậy, bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Hoàng Lâm, mình đã bảo không cần."

Hoàng Lâm thấy cô vậy, buồn cười nói: "Vậy cậu cho mình mượn nha, mình cũng bị bầm, hơn nữa không có ai đưa rượu thuốc cho mình."

Lãnh Du nhìn cô, lạnh lùng đáp: "Tự đi mà mua. Còn đụng nữa thì đừng trách mình không khách sáo."

Hoàng Lâm líu lưỡi, IQ và sức mạnh của cô thuộc dạng không tệ của trường, cô nhìn hành động của Lãnh Du cũng đoán được đôi điều.

Cô biết Lãnh Du đối xử rất khác với Lâm Hinh.

Sau đó, mọi người tốt nghiệp, vào làm ở Cục Điều Tra Liên Bang, Lãnh Du và Hoàng Lâm bị phân đến đội trọng án, hai người hợp tác đến nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!