Chương 9: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là sao? "Tôi sắp đến rồi đây" tức là sao? Không đến có được không? Thi Sương Cảnh đâu có đồng ý!

Hôm qua cậu không gửi được tin nhắn nên sáng sớm bèn nhấn gửi một lần nữa…… Khoan đã, sao vẫn không gửi được? Thi Sương Cảnh xác nhận lại lịch sử chat của mình, rõ ràng vừa rồi vẫn gửi được tin nhắn một cách thuận lợi. Bây giờ từ chối còn kịp nữa không?

Trong lúc bối rối, cậu đã trực tiếp gọi điện qua Wechat.

Cậu và Phật Tử mới biết nhau có một tuần, sao có thể xem như người quen được!? Tuy Phật Tử rất kỳ lạ, cũng đáng sợ giống như người tên Lang Phóng kia, nhưng lần đầu tiên trong đời cậu được trải nghiệm khách sạn năm sao chính là do Phật Tử tặng cho cậu, Phật Tử còn cho cậu tiền nữa…… Không được, Thi Sương Cảnh thực sự không động não nổi, một bát đường bột lớn càng khiến não cậu tắc nghẽn, mà cậu cũng chẳng phải cao thủ logic gì, toàn hành động bằng trực giác. Trước tiên cứ xin lỗi đi vậy.

Nhạc điện thoại Wechat vang lên, avatar của Phật Tử là một màu đen sì, hình nền cuộc gọi hiển thị bằng ảnh avatar cũng tối đen mơ hồ. Giữa đêm khuya vắng lặng, nhạc chuông cuộc gọi âm vang rõ ràng một cách lạ thường, dường như tiếng nhạc hóa thành thực thể, dội qua dội lại giữa các góc tường trong nhà, tạo nên chất âm sắc nét như tiếng gõ, gõ từng nhịp vào thần kinh của Thi Sương Cảnh.

Đối phương không nhận cuộc gọi.

Bỗng, cậu kéo điện thoại ra xa. Vừa nãy, trong một giây lát, mặt cậu có cảm giác tĩnh điện, gương mặt hơi tê tê như bị kéo nhẹ, một lực quán tính mơ hồ sượt qua…… như thể da thịt. Giống như ma sát với da, chỉ lướt nhẹ qua thôi cũng tạo ra dòng điện giữa mùa đông khô hanh rồi tức khắc biến mất.

Không ai nghe máy.

Song Thi Sương Cảnh nhớ mình có lưu số tài xế……

"A lô?"

Điện thoại kết nối thành công, nhưng dầu dây bên kia lại là giọng nữ.

Thi Sương Cảnh đơ ra mấy giây, không biết phải nói gì. Giọng nữ tỏ ra hoang mang, đang định cúp máy thì Thi Sương Cảnh vội hỏi: "Chào cô, cháu đang tìm một tài xế, đây là điện thoại của chú ấy đúng không ạ!?"

"Tìm Lão Liễu hả, thế phải nói ngay chứ. Nghe giọng cháu có vẻ còn trẻ lắm nhỉ, xin hãy nén đau thương. Bên cô có dịch vụ trọn gói……"

Giọng nữ đang nói thì tiếng tài xế chen vào, ông cầm lấy điện thoại, "A lô? Xin hỏi ai đấy?"

"Cháu là người đi khách sạn tuần trước……"

"À tôi biết rồi. Thưa cậu, có chuyện gì không ạ?"

"Phật Tử nói anh ta sắp đến, nhờ chú giúp cháu chuyển lời tới Phật Tử là cháu không đồng ý……"

Tài xế ở đầu dây bên kia chìm vào suy tư, Thi Sương Cảnh bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, nếu tài xế cúp máy là cậu sẽ biết ngay. Thời gian tài xế im lặng cũng ngang bằng thời gian cậu thẫn thờ, suốt hơn một phút đồng hồ, đầu dây bên kia chỉ có tiếng tài xế đang đang di chuyển, hình như là đi từ phòng này qua một phòng khác.

Sau khi đổi chỗ, tài xế mới nói: "Thưa cậu, nếu Phật Tử nói là sắp đến thì chắc chắn là ngài ấy tự đi rồi. Từ trước tới nay tôi đều chờ Phật Tử liên hệ chứ cũng không thể nào chủ động tìm ngài ấy, xin lỗi cậu."

"Chú đừng nói địa chỉ của cháu cho anh ta biết."

"Việc này e là không được." Tài xế đáp, "Chính Phật Tử đã nói cho tôi biết địa chỉ của cậu."

"Tài xế Liễu, cháu hỏi chú việc này……" Thi Sương Cảnh hạ giọng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, "Mấy ngày qua chú là người đưa đồ ăn tới cho cháu sao?"

"Tôi chưa từng đưa qua bao giờ." Giọng tài xế cũng trở nên căng thẳng, nhưng sự căng thẳng của tài xế và Thi Sương Cảnh không hề giống nhau, tài xế nói, "Nếu Phật Tử muốn tìm cậu thì cậu chỉ có thể chờ Phật Tử đến. Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều với cậu được, nếu không tôi cũng sẽ……"

Còn chưa dứt câu thì điện thoại đã ngắt máy, màn hình tối sầm, Thi Sương Cảnh tưởng điện thoại tự động khóa màn hình nên định mở khoá lại, nhưng điện thoại lại chết máy. Cảnh tượng này quá quen thuộc, hôm đi khách sạn cũng đã xảy ra chuyện tương tự.

Khi con người đang sợ hãi vô cớ, điều đầu tiên họ chú ý tới chính là hô hấp của mình. Lồng ngực cậu phập phồng, tiếng hít thở dồn dập. Cậu nhìn quanh căn phòng, đèn vẫn sáng như thường, trong nhà không bật ti vi, điện thoại không thể dùng, bàn bếp đối diện cửa sổ phòng khách, ngoài cửa sổ là đêm đông tĩnh mịch.

Không ổn rồi, thì ra sự yên tĩnh lại nặng nề đến thế. Thi Sương Cảnh bèn mở ti vi, bật kênh CCTV-3, hiện đang chiếu tổng hợp các tiểu phẩm Xuân Vãn hàng năm. Tiếng người nói chuyện nhiều thêm, ngôi nhà lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

Căn nhà này là nhà ở phúc lợi mà cô nhi viện và cục dân chính thành phố cùng tìm cho Thi Sương Cảnh, mấy năm gần đây người dân khu Lệ Quang chuyển đi rất nhiều, đây là nhà tân hôn cho nhân viên được khu công nghiệp xây từ hơn mười năm trước, sau hơn mười năm vẫn chẳng cho thuê nổi, có người chịu ở đã là tốt lắm rồi. Lúc cục dân chính thành phố thuê thì trong nhà đã bố trí sẵn rất nhiều nội thất, có cả điều hòa, là một căn nhà thực sự từng có người ở.

Cậu chỉ bận tâm về tiền điện, chuyển tới đây đã ba năm nhưng cậu chẳng dám mở điều hòa, ngay cả ti vi cũng rất ít bật.

Thi Sương Cảnh vẫn lo có người gõ cửa, đến 10 giờ, cậu rúc trên sô pha, nghĩ bụng giá mà Bắp ở nhà thì tốt rồi, ít nhất có con mèo ở cùng cậu. 10 giờ rưỡi, điện thoại của cậu vẫn chết máy, cậu chẳng dám đi tắm, trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Lang Phóng —— "Nửa đêm cậu hãy che ô soi dưới gương", rồi cậu lại nhớ tới lần mình nằm mơ trên chiếc giường lớn trong khách sạn, trong mơ cậu xối vòi sen mà không rửa sạch được máu me trên người……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!