Chương 8: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông tên Lang Phóng mặc một chiếc áo bông đen bên ngoài, bên trong là áo hoodie màu xám lạnh, phối với quần thể thao và giày Nike Air Force One, tóc cắt khá ngắn để lộ trán và tai. Nếu không có đứa con gái sáu tuổi gọi anh ta là bố thì chẳng ai nghĩ anh ta đã ngoài ba mươi.

Con gái nói toàn lời lẽ đáng sợ mà ông bố thì lại rất đỗi điềm tĩnh. Thi Sương Cảnh ứa mồ hôi lạnh, cậu siết chặt quai ba lô, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: "Rốt cuộc các người định làm gì? Tạm gác lại chuyện gọi Phật Tử có đúng hay không đi…… Hôm nay các người tới vì nhắm vào tôi sao? Cố tình tới tiệm trà sữa tôi làm và quán bánh nướng để tìm tôi?"

Lang Phóng nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nói: "Cậu không cần bắt tàu điện ngầm à? Từ đây ra ga tàu cũng tốn thời gian đấy."

"Trả lời câu hỏi của tôi trước đã!"

Thi Sương Cảnh gần như hét lên, tiếng hét ấy như thể tạo ra sóng khí, khiến cô bé vô thức lùi về sau một bước. Đến khi cậu hoàn hồn thì nó đã chạy ra sau bố mình rồi.

Lang Phóng túm lấy cổ tay con gái mình không cho nó chạy lung tung, đồng thời nghiêm túc trả lời Thi Sương Cảnh: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua rồi tình cờ trông thấy trên người cậu có chú văn bất thường, được khắc theo động mạch của cậu. Cuộc gặp trong quán bánh nướng đúng là do chúng tôi cố tình theo vào, tôi nhân cơ hội đó để nhìn kỹ chú văn trên người cậu, mệnh của cậu có vẻ cũng giống với của tôi.

Chúng tôi không hề có ý gì khác, chỉ là quá bận tâm tới vài điều ngẫu nhiên mà thôi."

Sét đánh ầm ầm trong đầu Thi Sương Cảnh, cậu cảm tưởng như mình nghe không hiểu tiếng người vậy, song cậu cũng ngại bảo Lang Phóng lặp lại lần nữa, đành hỏi: "Thì sao? Các người muốn làm gì?"

Cô bé toan nói tiếp, nhưng Lang Phóng đã bụm miệng nó lại.

"Cậu tên gì?" Lang Phóng hỏi.

"Thi Sương Cảnh."

"Được rồi, Thi Sương Cảnh. Nghe này, cậu sẽ cảm thấy căng thẳng, điều này rất bình thường. Cậu không nhờ vả thì tôi không thể can thiệp vào. Cậu cứ xem như chúng tôi chỉ đi ngang qua, vì nhìn thấy vài thứ đặc biệt nên muốn nhắc nhở cậu thôi. Chú văn trên người cậu đã khắc xong rồi, nếu hiếu kỳ thì nửa đêm cậu hãy che ô soi dưới gương thì mới có thể nhìn thấy vết tích."

Lang Phóng dừng một thoáng rồi nói tiếp, "Nhưng nếu cậu nhát gan thì cứ xem như tôi chưa nói gì."

Anh đã nói hết cả rồi, sao mà tôi xem như chưa nói được!! Thi Sương Cảnh cắn răng đáp: "Tôi mặc kệ các người tới để làm gì, gì mà nhờ vả với chả không nhờ vả chứ….. Tôi không có tiền đâu, tôi nghèo lắm, các người muốn lừa tiền thì đổi đối tượng khác đi!"

Lang Phóng tiếp tục bụm miệng con gái, sợ Tưởng Niệm Lang lại nói gì quá trớn, Tưởng Niệm Lang giãy dụa mệt mỏi rồi cũng đành bỏ cuộc, buông thõng hai tay chờ mẹ mình nói cho xong.

"Tôi không thiếu tiền, cũng sẽ không lừa tiền của cậu. Vì tôi thấy vận mệnh của cậu giống của tôi, đều mồ côi cha mẹ và có cơ thể khác thường, cho nên tôi mới nhắc nhở cậu. Vừa nãy Tiểu Cổ nói đúng đấy, người sở hữu thể chất như cậu rất dễ bị để mắt tới. Tôi đoán cậu cũng đã thành niên rồi nhỉ, mệnh cách như cậu có thể sống đến tuổi này là rất khó, hôm nay tôi và cậu gặp nhau xem như có duyên, còn duyên phận này có thể kéo dài bao lâu thì chúng ta cũng chẳng biết được.

Đây là danh thiếp của tôi, tôi kiến nghị cậu giữ gìn nó bằng nhiều cách." Đã lâu rồi Lang Phóng không nói liền một hơi nhiều chữ như vậy. Nói xong, anh ta cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm

Thi Sương Cảnh nhận lấy danh thiếp, "

"Giữ gìn bằng nhiều cách" tức là sao?"

"Ghi nhớ, sao chép ra vài bản, cất kỹ ở những chỗ khác nhau trong nhà."

"……" Đáng sợ quá vậy.

Lại là một tấm danh thiếp, tại sao lại là danh thiếp, mấy kẻ các người lịch sự thật đấy.

Thi Sương Cảnh từng nhận mẩu giấy của Phật Tử, giờ lại nhận danh thiếp của Lang Phóng. May mà danh thiếp của Lang Phóng rất nghiêm túc, nền trắng chữ đen, mặt trước là họ tên, địa chỉ liên hệ và số điện thoại, mặt sau là các công việc chính…… công việc cũng nhiều quá thể!

Bắt quỷ gọi hồn, tiêu tai trừ tà, cải tạo nhà ma, chọn vị trí mộ tổ, cúng tế tổ tiên, ghép cặp minh hôn *, đi bộ thay dâng hương Mẫu Tổ *, chen hàng ở Vọng Hương Đài *, xuất hồn du hành, mời tham gia *, tiễn vong Đông Lang, đồng hành đến Nam Dương *, tìm về nguồn cội *, giám định và đấu giá linh vật, kèm ôn thi môn phong tục dân gian, đại hội giao lưu Thần Phật Đạo Vu Đông Á, cùng các dịch vụ bói toán khác……

(Bên TQ có hoạt động đi bộ hàng trăm km để dâng hương cho Mẫu Tổ tức Thiên Hậu Thánh Mẫu như một cách thử thách thể lực và lòng thành tín, nên mới sinh ra dịch vụ đi bộ thay.)

Lang Phóng bổ sung: "Có vài việc không phải do tôi tự làm, những mục đánh dấu * là công việc tôi có mối quen để làm."

"Tôi không thuộc nổi nhiều thông tin thế này." Thi Sương Cảnh nói.

Lang Phóng im lặng một thoáng rồi bảo: "Vậy ghi nhớ số điện thoại và địa chỉ liên hệ thôi."

"Tôi hiểu rồi. Có gì tôi sẽ liên hệ anh." Dứt lời, Thi Sương Cảnh vẫy tay tạm biệt họ rồi rảo bước rời đi. Hiện tại người trên đường vẫn còn khá nhiều, cậu muốn mau chóng rời đi nhân lúc đông đúc. Đúng là một cặp cha con quái gở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!