Chương 7: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này nói năng khó nghe quá đi mất. Thi Sương Cảnh nhìn điện thoại, chẳng buồn trả lời đối phương. Ngày này qua ngày khác, ai cũng thi nhau buông lời cay độc, dù cậu có được dạy dỗ tốt đến mấy thì cũng khó tránh khỏi bực bội trong lòng. Thôi quên đi, hãy nghĩ tới 1.000 tệ, nghĩ tới bữa cơm đi, không phải mắng cậu đâu.

Thời gian đi học trôi qua rất nhanh, thoắt cái lại đến cuối tuần. Tiền học thêm vẫn chưa được trả lại, cậu đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp bèn kéo trưởng khối tới, khuyên nhủ ngày ba bận nhưng tiền thì không trả, vẫn kiến nghị cậu đi học thêm như thể đang thay cha mẹ quá cố của cậu đôn đúc cậu học tập chăm chỉ vậy.

Tình trạng của Bắp không tốt mà cũng chẳng xấu, sau khi gửi thêm thức ăn đóng hộp cho mèo, Bắp quả nhiên không phụ gen mèo cam, rốt cuộc cũng chịu ăn, thậm chí đến giờ ăn nó còn chờ sẵn bên cạnh bát. Trong thời gian này, Thi Sương Cảnh lại mua thêm một đợt thuốc trị FIP nữa.

Vì không tìm được việc làm thêm, cậu đành đến lớp tự học buổi tối. Bài tập thì không biết làm, chỉ làm được những chỗ cậu biết, chẳng hạn như môn văn. Có học sinh kêu ca rằng giáo viên tiếng Anh áp dụng cách ôn tập quá cứng nhắc, tính cả đợt học thêm trong kỳ nghỉ hè thì đây đã là đợt phụ đạo thứ hai, thế mà vẫn bắt học sinh chép từ vựng. Nhưng đây là đợt ôn luyện đầu tiên của Thi Sương Cảnh, cậu rất sẵn lòng chép những từ vựng này.

Trong tiết buổi tối, giáo viên sẽ giảng đề chuyên, tuy cậu nghe không hiểu nhưng vẫn chép bài rất nghiêm túc. Oài, đằng nào cũng bị trừ tiền học phí, không chép coi như toi công, biết đâu có ngày cậu hiểu được nội dung mình chép thì sao.

Vì chờ bữa ăn của Phật Tử mà tầm 5 – 6 giờ chiều, Thi Sương Cảnh chỉ ăn nửa bịch bánh quy, dù sao học buổi tối mà ăn no quá sẽ buồn ngủ. Đến 9 rưỡi tan học, cậu trở về nhà, ăn tối, tắm rửa, làm việc nhà, đến khi chuẩn bị ngủ thì cũng tiêu hóa gần hết đồ ăn rồi, dạ dày của nam sinh cấp ba đúng là làm bằng sắt.

Thi Sương Cảnh là một người thú vị, Phật Tử càng chê cậu hát dở, cậu lại càng bận tâm về phi vụ "2 tệ một bài" của mình. Cho tới giờ Phật Tử chưa từng nói đồng ý, nhưng rõ ràng Phật Tử vẫn sẽ nghe, hắn thực sự sẽ nghe Thi Sương Cảnh hát. Tới thứ tư khi mà Thi Sương Cảnh nhận ra điều này, cậu đã quyết định được danh sách bài hát trong mấy ngày tiếp theo. Thế giới này đã ép mua buộc bán với cậu thì tội gì cậu không đẩy mạnh tiêu thụ bài hát giá 2 tệ của mình?

Thứ ba là "Tam Quốc Luyến, thứ tư là "Trường Sinh Quyết", thứ năm là "Túy Xích Bích", thứ sáu là "Khiên Ti Hí", thứ bảy phải đi làm, đến 11 giờ 50 phút tối mới đăng bài "Đáng Tiếc Không Có Nếu Như". Cuối tuần không hát nhạc cổ trang mà chuyển sang hát tình ca bi đát và bản hit hiện hành.

Hôm nay là chủ nhật. Đã mấy ngày rồi Phật Tử chẳng gửi một tin nào.

Thi Sương Cảnh kiên trì gửi ảnh chụp bữa ăn và chuyển tiếp link đăng bài hát. Phật Tử cứ như bốc hơi vậy, Thi Sương Cảnh chỉ thấy giao diện Wechat xanh một mảng, toàn là tin cậu gửi đi. (Trong giao diện nhắn tin Wechat, ô tin nhắn mình gửi có màu xanh, tin đối phương nhắn có màu xám.)

Còn nói bao nuôi gì cơ chứ, cậu thấy tên này đang đùa giỡn mình thì có. Vụ đi khách sạn lần trước chính là đùa giỡn cậu. Cơ mà, rốt cuộc thức ăn được đưa tới bằng cách nào? Sau khi ăn suốt năm ngày, cậu phát hiện ra đồ ăn được đưa tới…… hương vị mỗi bữa đều khác hẳn nhau. Thi Sương Cảnh không có nhiều kinh nghiệm ăn cơm ngoài, soưng cậu vẫn có thể nhận ra thức ăn có phải được ghép mỗi chỗ một món hay không. Có món nêm nếm thiên ngọt, có món lại mặn thấy rõ.

Ngay cả gia vị cay cũng có điểm khác biệt, cay tê, cay thơm và cay chua là ba kiểu cay khác nhau, dù là người Tây Nam, người Hồ Nam và người Giang Tây cũng sẽ không nấu được cả ba vị cay khác nhau trong một bữa ăn.

Quái lạ. Quá quái lạ.

Thi Sương Cảnh vừa giã trà chanh vừa thả trôi đầu óc lên mây, một cô bé mặc váy xanh dương bỗng thu hút sự chú ý của cậu. Lúc cậu quay sang nhìn thì nó cũng đang nhìn cậu.

Cô bé đi cùng một người đàn ông, người đàn ông đang gọi món. Tiệm trà sữa của họ đặt vài chiếc ghế cho khách ngồi tạm bên ngoài. Đây là con phố cho du khách tham quan nên tiệm không chuẩn ghế băng dài. Quầy pha chế được bày hình chữ L, cô bé bước vào trong tiệm, trèo lên ghế cao, nhìn Thi Sương Cảnh giã trà chanh.

Màu xanh rất tươi, xanh theo kiểu công nghiệp. Màu xanh nổi thế mà lại vô cùng hợp với cô bé này. Chắc cô bé mới chỉ năm sáu tuổi thôi nhỉ? Cậu nghĩ bụng.

Bố cô bé gọi món và lấy số rồi cũng bước vào trong tiệm. Thi Sương Cảnh giã chanh xong bèn quay người, tiếp tục pha trà chanh. Ly này ít đường không đá, công đoạn bỏ đá và đóng nắp được giao cho nhân viên nữ, cậu lấy một ly mới, tiếp tục giã chanh.

"Mẹ ơi, ly này là của chúng ta ạ?"

"Không biết nữa, cứ chờ xem đã."

Mẹ? Thi Sương Cảnh không biết cô bé đang gọi ai, nhưng tại sao người bố lại trả lời nhỉ? Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua đầu cậu rồi thôi, lúc pha trà khó mà phân tâm cho nổi.

Qua 4 giờ chiều, lượng khách giảm bớt, nhân viên thay phiên nhau đi ăn. Đến lượt Thi Sương Cảnh, cậu có nửa tiếng nên định mua bánh nướng gần đó ăn tạm. Dạo này cậu tiết kiệm được kha khá tiền ăn, biết trong nhà có một bữa đợi sẵn rồi nên cậu có thể trích ra ít tiền mua món gì đó rẻ rẻ ăn lót dạ. Cậu đương tuổi ăn tuổi lớn nên sức ăn rất khỏe, mấy lần cậu muốn để dành lại một tầng đồ ăn trong hộp để ngày mai ăn tiếp, mà cuối cùng đều chén sạch từ lúc nào chẳng hay.

Thi Sương Cảnh gọi một chiếc bánh nướng thịt heo, trong quán bánh nướng không đông khách lắm, cậu bèn chọn một chỗ ngồi. Ngửi mùi mì lòng heo làm bụng cậu cồn cào thèm thuồng, khổ nỗi hơn 10 tệ mới đủ mua một cân thịt, Thi Sương Cảnh thầm than, thôi vậy.

Bà chủ bưng bánh nướng tới, chiếc bánh tròn tròn được cắt làm bốn phần. Cậu lấy đũa gắp bánh lên, cắn một miếng bánh nướng giòn rụm, ngon quá đi.

Cậu còn chưa ăn xong thì lại có khách mới bước vào quán. Thi Sương Cảnh nhận ra màu xanh đó, chính là cô bé lúc nãy cậu gặp trong tiệm trà sữa.

Cô bé và bố cũng gọi bánh nướng rồi tiến vào trong quán, ngồi xuống đối diện Thi Sương Cảnh. Cậu hơi ngước mắt lên, lòng bỗng nảy sinh một dự cảm mơ hồ.

Người bố dặn bà chủ đựng bánh trong hai chiếc khay, bánh nướng được bưng lên, bánh của cô bé có rưới thêm giấm, còn bánh của người bố thì không thêm gì cả. Ông bố rất ít nói, cô bé thì đảo mắt liên hồi, có vẻ nhấp nhốm không ngồi yên cho nổi. Nó dùng đũa rất vụng về, ăn dây bẩn hết ra tay, xong người bố vẫn mặc kệ, chỉ kịp thời đưa giấy cho nó.

Thi Sương Cảnh nhủ bụng, cái quán vắng tanh thế này mà sao cứ phải ngồi cùng bàn với cậu thế? Cậu cũng đâm ra nôn nao, vội ăn nhanh cho xong.

Chiếc bánh không quá to, cậu lại là một chàng trai trưởng thành nên chỉ dăm ba phút là ăn xong. Ăn nhanh quá làm cậu hơi mắc nghẹn, đang định rót cho mình một cốc nước từ cây nước bên tường thì cô bé bỗng mở lời, "Anh ơi, anh cần giúp không?"

"Không cần đâu, anh rót nước uống thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!