*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả hai đều không hiểu nhau, Thi Sương Cảnh mãi chẳng hứng tình vì quá đỗi bất an, còn La Ái Diệu thì giận hờn vì hôm nay mình thể hiện sự thiên vị đặc biệt mà không được đáp lại. Chút cảm xúc nhỏ bé ấy chẳng thể kết nối thành suy nghĩ liền mạch ở mức độ ý thức, cũng chẳng thể nhận ra hay nghe thấy nhau. Hai bên cứ mãi phân cao thấp, rõ ràng chỉ cần một người chịu nhún nhường l**m cho đối phương hoặc nói vài lời ngon ngọt là cuộc h**n ** này có thể thuận lợi tiếp diễn, ấy thế nhưng cả hai đều hiếu thắng.
Thi Sương Cảnh bất đắc dĩ tự sờ cho mình, lúc La Ái Diệu l**m hôn tai cậu, hắn cũng kìm nén h*m m**n cưỡng chế tàn bạo của mình. Vừa nãy c*m v** rồi lại rút ra, thà cứ vờ như không biết mà tiếp tục ch*ch cậu, rồi đằng nào cũng sẽ trơn trượt thôi. Song trong giây phút ấy, dường như hắn lại không đành lòng. Mà cảm xúc không đành lòng ấy càng khiến hắn hờn giận hơn. Hắn cũng không rõ mình bị làm sao nữa.
Nếu câu chuyện trên giường là thật, vậy nghi thức hôm nay và quỷ kế cả tuần qua là giả sao? Nếu Phật lưu ly khổng lồ là thật thì cớ sao sự dịu dàng giữa người với người lại là thật? Thi Sương Cảnh không nghĩ thông suốt được, song cảm giác thì nhận hết. Cậu không ướt nổi, trước đây có thể là củi khô lửa bốc, nhưng hôm nay chỉ là củi ướt khói xịt.
"Tôi thực sự không hiểu suốt ngày hôm nay cậu cứ giận dỗi cái gì." La Ái Diệu cắn tai Thi Sương Cảnh, "Ngay cả tôi cũng thi thoảng cười một cái, cậu xụ mặt cho ai xem hả?"
Nói đến giận dỗi, rốt cuộc ai mới là kẻ thích giận dỗi hơn chứ? Thi Sương Cảnh tự dưng bị gán tội. Cậu chỉ không thể hiện ra nhiều biểu cảm thôi mà sao lại thành xụ mặt rồi? Cậu rút ngón tay ướt nhẹp đang tự xử ra, muốn đẩy La Ái Diệu ra mặc dù chính cậu mời gọi hắn ôm lấy mình trước, "Đêm nay không làm nữa. Chúng ta đều chẳng có cảm giác."
La Ái Diệu rốt cuộc phát hiện Thi Sương Cảnh đang run rẩy khe khẽ. Nếu không dựa gần sát sẽ không thể nhận ra điều này. Ngón tay hoặc vài nhóm cơ nhỏ nhất khẽ co giật, toàn thân căng cứng, e rằng chính cậu cũng chẳng phát hiện.
Vì sao lại không thả lỏng được? La Ái Diệu đổi hướng suy nghĩ, suy xét đến cơ thể của Thi Sương Cảnh. Thích cận kề da thịt, thích giao thoa nhiệt độ. Tóm lại chính là một đứa bé thiếu thốn tình thương. Vậy làm kiểu này có hiệu quả hay không? Thi Sương Cảnh né tránh, La Ái Diệu bèn nhoài người áp lên ngực cậu, b* ng*c m*m m** tựa như chiếc gối lõm xuống dành riêng cho hắn.
"Hôm nay tôi đặc biệt săn sóc cậu như vậy, một nửa sự quan tâm đều dành cả cho cậu, tại sao cậu lại né tránh tôi?" Hắn dõi ánh mắt quyến luyến từ giữa ngực nhìn lên.
Thi Sương Cảnh sững người. Một nửa sự quan tâm. Nhiều đến thế ư?
"Tôi biết anh khoanh tay đứng nhìn lúc tôi bị quỷ đói tấn công."
"Vậy cậu muốn tôi bảo vệ 100% sao?"
"……Không muốn. Không cần." Thi Sương Cảnh nhìn đi chỗ khác, câu hỏi này của La Ái Diệu mờ ám quá.
La Ái Diệu âu yếm xoa ngực Thi Sương Cảnh, ngón tay ấn vào phần thịt ở ngực, cảm giác đầy đặn ra phết.
"Muốn được bảo vệ đâu phải việc gì mất mặt, sau này tôi sẽ bớt xem kịch vui và tranh thủ ra tay sớm. Bản tính của tôi là vậy đấy, cậu cũng biết con người rất khó thay đổi mà, cũng giống như cậu mãi chẳng thể buông bỏ cảnh giác đối với tôi thôi. Còn lo lắng gì nữa không?"
La Ái Diệu gối lên ngực Thi Sương Cảnh, lắng nghe trọn vẹn nhịp tim của cậu. Sau mỗi câu hứa hẹn, tim cậu lại đập nhanh hơn một chút, không phải nhanh vì sợ hãi, mà là nhanh vì hân hoan. Cái miệng và đầu óc Thi Sương Cảnh hoàn toàn đối lập nhau, đầu óc và cơ thể cũng hoàn toàn đối lập. Kỳ thực từ mức độ nào đó thì La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh là cùng một kiểu người, họ đều có cái tôi cao ngất.
Cái tôi của La Ái Diệu cao hơn rất nhiều, vả lại bản thân hắn luôn nhất quán, hắn sẵn sàng nói thêm vài câu, đôi khi như đang dỗ dành, đang thúc đẩy. Thi Sương Cảnh có cái tôi cao nhưng hiện thực lại quá thấp, sự chênh lệch ấy trói chặt Thi Sương Cảnh, có lúc cậu ngoan ngoãn tới gần như chú cún, có lúc lại khăng khăng né tránh như đứa trẻ. La Ái Diệu thở dài khe khẽ, hôn lên bên ngực cậu.
Gì mà có bao với chả không bao, đêm nay không làm cũng chẳng sao. Thi Sương Cảnh như thế này rất mới mẻ, dạt dào tình cảm, ưu tư, và đặc biệt là nỗi sợ hãi. Haiz, La Ái Diệu luôn là vậy, hắn thích thưởng thức món ăn tươi mới. Hơn nữa càng khước từ hắn, hắn lại càng muốn ăn người ta vào bụng.
Ngón tay phủ lên q**ng v* mềm nhũn của Thi Sương Cảnh, móc gẩy trêu đùa vài cái, rồi nhẹ nhàng kéo đ** nh* của cậu từ trong q**ng v* lên, chiếc núm nom rõ là đáng thương. La Ái Diệu cứ nghịch n*m v* cậu liên hồi, hết búng rồi lại x** n*n. Dần dà cậu cũng chẳng nhắc đến chuyện "Không muốn làm" nữa mà cứ mặc cho hắn nằm nhoài trên ngực mình.
"Phật Tử, anh chỉ lên giường với tôi thật ư?"
"Thật mà."
"Anh đừng gạt tôi."
"Vậy cậu nói xem, tại sao tôi phải ra ngoài lên giường với người khác?"
"……Không biết nữa. Bây giờ phổ biến kiểu đó lắm mà." Tôi đâu phải người giỏi giang gì cho cam, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, tại sao chỉ lên giường với tôi chứ?
"Tôi đâu phải người hiện đại." La Ái Diệu quay mặt, cằm chọc vào xương ngực Thi Sương Cảnh, Thi Sương Cảnh chưa từng ngắm nhìn gương mặt hắn từ góc độ này. Chỉ có hai chữ để hình dung ý nghĩ trong lòng —— Chịu rồi.
"Nếu sau này anh lên giường với người khác, anh cũng sẽ cho họ tiền, dạy họ học sao?"
Tự dưng nói chuyện chẳng liên quan tí gì cả, La Ái Diệu nhíu mi đáp, "Không đâu. Sao cậu cứ đẩy tôi ra thế? Thì ra hôm nay cậu mong tôi ra ngoài l*m t*nh với người khác à?"
"Thì tại tôi không hiểu nổi." Thi Sương Cảnh đánh bạo vươn tay xoa mặt La Ái Diệu, cảm giác rất chân thật, vô cùng chân thật, nhìn hắn từ góc độ này, sự nguy hiểm giảm đi rất nhiều.
"Ha ha, nói cho cậu một bí mật." La Ái Diệu cố ý hôn lên đầu vú cậu, nhướn mày nhìn vào cậu, "Tôi cũng không hiểu nổi, cho nên đừng hỏi tôi."
Nỗi hờn giận tan biến ngay tắp lự, cho dù là Thi Sương Cảnh hay La Ái Diệu. Trong quá trình l*m t*nh, không ngờ trò chuyện còn khơi gợi d*c v*ng hơn cả đụng chạm cơ thể. La Ái Diệu mò vào háng Thi Sương Cảnh, dịch tình ái loang loãng tràn ra, không phải sản phẩm hóa học sền sệt. Bí mật của d*c v*ng bỗng chốc in một dấu bằng vào giữa địa vị của hai người. Anh không biết, tôi cũng không biết. Hòa nhau rồi. Không ai khống chế ai, cho nên bây giờ muốn làm gì, chỉ đơn giản là muốn chứ không phải cần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!