*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh Lang, chuyện chúng ta vừa làm có tác dụng không vậy?" Đàm Hồng Tín quỳ dưới đất, dập đầu theo người bên cạnh, anh ta hơi quay mặt sang, dè dặt hỏi Lang Phóng. Anh ta muốn kéo gần khoảng cách tâm lý với Lang Phong, cho nên mới gọi là anh Lang.
"Nếu viện trưởng Bạch là người tốt thì còn có tác dụng." Thay vì nói là quỳ lạy hết sức chuyên tâm, đúng ra phải nói là Lang Phóng đã nản lòng thoái chí rồi, "Dù ở thời đại nào, người mẹ thấy con cháu mình bất tài vô dụng thì đều tức giận thôi. Tân Quỷ Tử Mẫu Thần đã không còn điểm yếu tâm ma từ trước khi thành thần nữa. Lúc trước tôi tưởng bà ta sẽ mãi canh cánh về cái chết của mình, hoặc là đau đáu nhớ thương huyết mạch còn sót lại trên thế gian. Đó là hai điều người chết thường lưu luyến nhất.
Nhưng giờ thì tôi không chắc nữa."
Đàm Hồng Tín nghĩ nếu mình biến thành quỷ, có lẽ cũng sẽ nhớ thương người thân hoặc thắc mắc tại sao mình lại chết. Còn vị Quỷ Tử Mẫu Thần này chẳng hề đoái hoài cả hai điều ấy, thảo nào người ta có thể thành thần.
Người đàn bà trên đài bỗng nhiên ngã xuống đất, Thi Sương Cảnh giật mình, đợi vài giây mà bà Lưu vẫn chưa đứng lên, cậu bèn chạy lại đỡ bà dậy. Mặc kệ bà có đang bị ám hay không, người già té ngã sẽ vô cùng nguy hiểm, sợ nhất là phát bệnh cấp tính, dù không phải bệnh cấp tính thì ngã như thế cũng rất dễ bị thương.
Thi Sương Cảnh đỡ Lưu Thiến dậy, bà đã nửa hôn mê, may mà cổ vẫn có mạch đập. Cậu đoán có lẽ Tiểu Kha Lợi Đế đã thoát ra, quả nhiên, cậu thấy một đôi chân trần bước từng bước ra ngoài, trang phục đẹp đẽ màu đỏ trắng, dường như được màn đêm phủ thêm một lớp vải đen. Vị Phật đồng đen khổng lồ đứng giữa đất trời, lặng lẽ quan sát tất cả. Cái bóng người đàn bà đi về phía bát đồng, bên trong bát đồng đã im bặt, người đàn ông trung niên mất đi hai chân chuyển từ khiếp sợ sang phẫn nộ, cơn đau nhanh chóng lấn át hết mọi cảm khác, rồi ông ta lại khóc lóc như con nít. Khóc một hồi, chẳng ai để ý đến ông ta, thế là dần dà chẳng còn âm thanh nào phát ra nữa.
Người đàn bà vươn tay v**t v* bát đồng, ban đầu còn rất hiền từ, nhưng vuốt một hồi, bà đột nhiên rụt tay về như bị điện giật, nhẹ nhàng lùi bước về sau.
Bát đồng nâng lên mười mấy mét, không cao, và rồi nó chấn động dữ dội. Có tiếng vật nặng mấy chục kí lô va đập tứ tung bên trong bát, sau đó một tiếng hét thất thanh vang lên, sinh mạng đó đã tiêu vong. Xương cổ gãy lìa, thịt và xương va đập cọ sát liên hồi trong bát đồng. Ban đầu là mấy chục cú va chạm khiến máu thịt be bét, rồi khối thịt tròn dần thành hình, qua những lần va đập liên tục, khối thịt đó trở nên tròn trịa, căng đầy, nhẵn bóng.
Quần áo, da dẻ, lông tóc, máu thịt, xương cốt trộn lẫn hết với nhau, một quả cầu bào thai tạo nên bằng người đàn ông trung niên. Bát đồng càng lúc càng ngả nghiêng, có thể thấy thấp thoáng thứ đang được chế tạo ở bên trong.
Thi Sương Cảnh cách đó không xa, cậu tập trung nhìn cả buổi mới nhận ra viện trưởng Bạch đã hóa thành một cục thịt viên. Không được, Thi Sương Cảnh vẫn không tài nào thích ứng được với phong cách của La Ái Diệu và thần hộ pháp của hắn. Những ví dụ về cái chết đều lấy từ đời sống, nhưng thủ đoạn thì như mộng mị của thiên nhân.
Bỏ người vào trong bát, nhào nặn thành bào thai, bát đồng lay động chín trăm chín mươi chín lần rồi nhấc lên, một quả cầu đỏ thẫm hiện ra trước bệ đặt đèn cúng. Quỷ Tử Mẫu Thần quay người, pháp hội diệm khẩu của Phật Tử đã gần đến hồi kết, quá trình thụ trì của Tân Quỷ Tử Mẫu Thần cũng gần đến hồi kết. Bà thành tâm làm chú ngữ pháp hội, cùng siêu độ quỷ đói, còn quả cầu bào thai vẫn cần cúng trong thời gian một nén hương.Đám đông quỳ lạy đã ngồi dậy từ lâu, Đàm Hồng Tín và Lang Phóng bắt chước theo họ, ngồi thẳng người dậy, đúng lúc nhìn thấy bát đồng lay động mấy chục cái cuối cùng, cũng thấy bát đồng lật lên.
"Vừa nãy lúc đung đưa bát…… Bên trong bát có người đúng không?" Đàm Hồng Tín kinh ngạc hỏi.
Lang Phóng: "Đúng là có người trong đó."
Đàm Hồng Tín: "……"
Đàm Hồng Tín: "Cái đệt…… Đây, đây đúng là tà giáo…… Tôi nhớ viện trưởng Bạch đến cục cảnh sát tố cáo tà giáo, đây là sự trả thù dành cho ông ta sao? Ông ta có quan hệ huyết thống với Quỷ Tử Mẫu Thần cơ mà? Hổ dữ còn không ăn thịt con."
Lang Phóng lắc đầu, chỉ tay vào huyệt Thái Dương, "Mê tín dị đoan không đáng sợ, đáng sợ là sự tồn tại của những kiểu hành vi khó lường."
Đàm Hồng Tín hồi tưởng về những bộ phim kinh dị mình từng xem. Hình như đúng là thế thật. Nếu như biết được tâm nguyện của ác quỷ là có thể khiến ác quỷ nguôi giận thì đó là bộ phim dở tệ. Con quỷ đáng sợ nhất là kẻ nhờ vào oán khí cực độ mà chuyển hóa thành một thực thể siêu nhiên, lưu lại trên cõi đời, từ đó mặc sức làm theo ý thích. Chúng chiếm cứ một căn nhà cũ hoặc xuất hiện vào thời điểm nhất định, muốn hại người thì hại chẳng hề nương tay, cũng chẳng tuân theo logic nào, muốn giết là giết thôi.Thời gian một nén hương đã hết, Quỷ Tử Mẫu Thần trở lại trước quả cầu bào thai, hơi nghiêng người về phía trước làm động tác hôn. Huyết mạch xuất phát từ thân ta thì cũng do ta thu hồi, vậy mới là thanh tịnh. Bào thai thực thể bỗng dưng hóa nước, vỏ quả cầu nhanh chóng co lại, vật bên trong trôi hết vào trong bụng Quỷ Tử Mẫu Thần.
Tiếng niệm chú tức khắc dừng lại, đất trời lặng yên.
Một cơn choáng váng đột ngột ập đến, Thi Sương Cảnh cố giữ vững cơ thể, không để mình đè lên người Lưu Thiến. Đất trời quay cuồng, cậu ngồi về trên ghế, trước mặt là dãy bàn nối liền, thức ăn thịnh soạn, đám cỗ linh đình.
Thi Sương Cảnh hoàn hồn. Cậu quả thực đang ngồi trong đám cỗ, ngay bàn đầu tiên ngoài cùng. Tiếng ăn uống hết sức náo nhiệt, mọi người gắp thức ăn, rót đầy đồ uống, có cả đồ nguội lẫn đồ nóng, thậm chí còn nghe thấy tiếng xoong nồi xào nấu, hệt như có đầu bếp nấu đám. Một bàn tay chợt đặt lên vai, Thi Sương Cảnh giật mình, suýt hất văng cả cái bàn.
"Ăn đi, nghi thức kết thúc rồi." La Ái Diệu nói.
Thi Sương Cảnh ngó nghiêng xung quanh, mọi người thực sự đang mải mê ăn uống, cứ như thể cảnh tượng hoành tráng vừa nãy chỉ là giả. Gì mà thành kính, gì mà người không ra người quỷ không ra quỷ chứ?
Người ngồi góc chéo chính là cậu bạn hàng trước ở lớp cậu, nhìn dọc ra xa hơn, đám cỗ này quả là rộn ràng hết sẩy. Nhân viên phục vụ vất vả đi băng qua khe hở giữa những dãy ghế nhựa, bác gái bên cạnh phàn nàn rằng lần sau đừng bày cỗ dày thế này nữa, khó bưng thức ăn lên lắm. Nhân viên phục vụ cười gượng, đáp rằng tất cả đều do ông chủ sắp xếp, mà ông chủ cũng chỉ làm theo yêu cầu của khách thôi, vậy đĩa thịt kho tàu này để luôn trên bàn của bác nhé?
Bác gái bèn đưa hai tay đón lấy chiếc đĩa từ tay nhân viên phục vụ.
Thế này sao mà nuốt trôi cho nổi! Thi Sương Cảnh bực bội rời chỗ, tìm kiếm bóng dáng Lưu Thiến. Mối liên hệ giữa cậu và Phật Tử có vẻ vẫn chưa ngắt, Phật Tử vẫn biết rõ cậu đang nghĩ gì, hắn bảo: "Tôi đã đưa Lưu Thiến và lũ trẻ kia về cô nhi viện rồi. Cậu thực sự không ăn chút gì ư?"
Thi Sương Cảnh hỏi nhỏ: "Viện trưởng Bạch sao rồi? Vị Tiểu Kha Lợi Đế kia đi đâu rồi?"
La Ái Diệu nói một cách vô tội: "Chính cậu vừa trải qua chuyện đó rồi còn gì? Tôi giết người không cần để lại dấu vết, Quỷ Tử Mẫu Thần cũng chỉ kém cạnh một chút thôi, dù sao cũng là thần hộ pháp mới mà. Chắc viện trưởng Bạch của cậu sắp được dán thông báo mất tích ở cục cảnh sát đấy. Còn về Tiểu Kha Lợi Đế, hiện tại bà ấy đã là Quỷ Tử Mẫu Thần rồi, phải bỏ chữ "Tiểu" đi.
Bà ấy là thần hộ pháp của tôi, không có người thân, bình thường không vướng việc gì thì cứ tiếp tục ở trong miếu Quỷ Mẫu, lúc cần hiện thân thì sẽ xuất hiện. Hoặc bà ấy sẽ tìm người bà ấy cảm thấy hứng thú để cùng chung sống, bà ấy sống ra sao không liên quan tới tôi."
Đúng như La Ái Diệu nói, hắn giết người không để lại dấu vết, mà sẽ dùng nhân quả mới thay thế nhân quả cũ. Giống như vụ Dương Linh Linh, một vài kẻ chết đi sẽ như chưa từng tồn tại trên đời này, một vài kể chết đi lại hoàn toàn thay đổi thành con người mới. Thi Sương Cảnh cũng chẳng dám gặng hỏi những người mới đó là từ đâu ra, dù sao cứ duy trì trật tự là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!