*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đàm Hồng Tín chạy phăm phăm, áo jacket tung bay phất phơ, không rảnh cảm thán cảnh tượng mấy ngàn người quỳ lạy này rốt cuộc rùng rợn cỡ nào. Rùng rợn thì đúng là rùng rợn thật, nhưng anh ta từng qua cục ảnh sát thành phố khác học hỏi công tác giữ gìn trật tự trong tháng ăn chay rồi, cho nên anh ta biết hoạt động tôn giáo chính là như thế này! Đã quỳ là quỳ đông như kiến!
Ít ra chỗ này cũng ngay ngắn trật tự, tiếng xướng kinh niệm pháp vẫn có cảm giác an toàn, ngay từ nhỏ người Trung Quốc nào cũng được cha mẹ dẫn đi chùa miếu để cầu nguyện may mắn mà, suy cho cùng đây là âm thanh phúc lành đấy chứ. Đàm Hồng Tín vẫn còn dư âm về chuyện chết tiệt vừa trải qua.Lâm Minh nhăn mặt khâu lại thi thể, Lang Phóng chờ không nổi nên nói muốn đi tìm viện trưởng Bạch của cô nhi viện, hỏi Đàm Hồng Tín có muốn đi cùng không. Lâm Minh dùng đao mổ uy h**p Đàm Hồng Tín, nói nếu anh ta chuồn cùng Lang Phóng thì từ nay hai người sẽ từ bạn bè biến thành thù địch, nếu chuyện này có thể thuận lợi qua đi, về sau trong cục cứ coi như không quen biết nhau.
Đàm Hồng Tín không tin tưởng Lang Phóng cho lắm, vẫn cảm thấy người làm nghề huyền học không đáng tin cậy, lại có Lâm Minh níu giữ nên chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng chạy theo Lang Phóng. Nhưng Lang Phóng lo một mình mình không giải quyết được, anh ta có dự cảm chẳng lành, cô nhi viện vẫn còn trẻ con, nhất định phải có hai người đi, nhỡ xảy ra chuyện còn có thể phối hợp với nhau.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lui nghĩ tới, Lang Phóng quyết định: "Tôi để Niệm Lang ở lại đây, đằng nào cũng không thích hợp để con bé đi theo tôi xông vào hiện trường nghi thức của Phật Tử. Có một con rồng ở đây rồi, anh đừng sợ quéo cả lên nữa được không?"
Rồng? Rồng gì cơ? Thật không vậy? Lang Phóng vừa dứt lời, Lâm Minh đột nhiên cảm giác cánh tay phải của mình căng lên, anh ta liên tưởng ngay đến một con rắn quấn từng vòng lên tay mình, cảm giác vảy ở phần bụng cực kỳ rõ ràng, còn có…… Đây là cái gì? Móng vuốt nhỏ sao? Da hơi đau nhói. Còn có cảm giác như râu tóc nữa, vừa sắc nhọn vừa mềm mại. Thậm chí có thể cảm nhận chuyển động khẽ khàng của cái đầu, con bé đang tìm chỗ thoải mái để đặt hàm rồng.
Sinh vật như vậy quấn lên cánh tay làm cảm xúc của Lâm Minh bùng nổ, anh ta mặc áo len dài tay, trên tay còn đeo găng để khâu thi thể nên không thể vén áo lên xem được. Biết trên cánh tay có một sinh vật, thậm chí là sinh vật thần thoại, vậy mà chẳng thể xem được, lòng Lâm Minh nhộn nhạo vô cùng, quên khuấy mất lời mình vừa uy h**p Đàm Hồng Tín.
Anh ta xác nhận lại với Lang Phóng: "Đây là rồng thật ư? Không phải rắn hả? Tôi khám nghiệm xong có thể sờ nó được không?"
"Anh có thể hỏi ý nó xem."
Đàm Hồng Tín bị Lang Phóng dẫn ra khỏi nhà trệt, hai người khởi động chiếc minivan, Đàm Hồng Tín còn chưa nghĩ thông, gì thế này, cứ thế mà bán đứng anh ta à? Mới nãy còn xem anh ta như cứu tinh, như thể Đàm Hồng Tín đi là Lâm Minh sẽ không sống nổi. Vì một con rồng mà bán đứng mình ư? Là rồng thật sao? Đáng ghét!
"Ờm, anh Lang, lát nữa tôi cũng ngắm con rồng nhỏ đó được chứ?" Đàm Hồng Tín ngồi ghế phụ, dè dặt hỏi.
"Các anh đang làm cảnh sát đấy hả? Chẳng thà đi làm nhân viên chăm sóc động vật cho rồi." Lang Phóng xoay vô lăng, bật đèn lên, lái xe về hướng cô nhi viện Lệ Quang.
Có xe thì chuyện gì cũng dễ, Lang Phóng lần theo làn khói thuốc ban nãy để tìm kiếm viện trưởng Bạch, gần đến ngã rẽ, anh ta phát hiện khói không chỉ về phía cô nhi viện mà lại quay về con đường dẫn tới hang miếu Quỷ Mẫu. Lang Phóng nhủ thầm không ổn rồi, song vẫn cẩn thận nhấn ga. Trên phố và đường cái tăm tối như cõi chết, không có đèn đường cũng chẳng có ánh đèn trong nhà, chỉ có thể dựa vào đèn pha ô tô, tầm nhìn kém thành ra không thể chạy quá nhanh.
Quả nhiên, sau khi đi được vài trăm mét, Lang Phóng và Đàm Hồng Tín đều nghe thấy tiếng người —— Tiếng khóc thảm thiết của lũ trẻ, tiếng người lớn mắng nhiếc tục tĩu, quả thực chẳng khác nào nồi áp suất phát nổ.
Chắc chính viện trưởng Bạch cũng không ngờ rằng, trong hoàn cảnh quái dị này mà còn có người lái xe đuổi tới? Phải chăng vẫn có người khác cũng đặc biệt như ông ta? Lang Phóng dừng xe giữa đường, viện trưởng Bạch dẫn bảy đứa trẻ trong cô nhi viện đi sang bên, đã sắp đến được chân núi miếu Quỷ Mẫu. Hai người xuống xe, thấy bọn trẻ không muốn đi theo viện trưởng Bạch nữa, cũng sợ những người đi xe đến, nhất là chiếc minivan này.
Bầu trời tối mịt, con đường tít tắp, những đứa trẻ không có nhà dù đưa tới đâu thì cũng chỉ là được nuôi nấng tạm thời mà thôi. Nuôi rồi, sau đó thì sao?
"Cảnh sát Đàm?" Viện trưởng Bạch nhìn một lúc mới nhận ra người đến, "Anh…… A, các anh là người bên ngoài, tôi hiểu rồi…… Cho nên các anh không cần đi ăn cỗ!"
"Ông dẫn bọn trẻ này đi đâu?" Đàm Hồng Tín nghiêm túc hỏi.
"Có đi đâu đâu, chỉ tìm một nơi an toàn để lánh tạm thôi mà. Anh cũng biết đấy, hiện giờ trong khu công nghiệp không an toàn, ha ha."
"Nơi an toàn? Trong núi? Trong hang núi?" Đàm Hồng Tín nheo mắt, cực kỳ cảnh giác.
"Tôi đã bảo anh rằng Lưu Thiến đang hoạt động tà giáo, bà ta là thủ lĩnh tà giáo, thế mà các anh không tin. Haiz, nói thật không điêu, tôi cũng bị dồn ép đến mức phát điên rồi. Dạo này ngày nào tôi cũng nằm mơ, trong mơ…… Tôi lang thang khắp khu công nghiệp, có lúc còn lang thang trở về cô nhi viện, suốt đêm tôi không ngủ được, tôi nhìn thấy lũ quái vật tìm đến những đứa trẻ này…… Tôi biết ngay Lưu Thiến đang lợi dụng bọn trẻ để làm chuyện xấu. Mà tụi nó cũng chẳng ngoan ngoãn gì cho cam!
Nhìn cái tướng mặt ủ mày chau, miệng méo mắt lác của chúng nó đi!"
Lang Phóng bước ra, anh ta chen vào giữa viện trưởng Bạch và đứa trẻ gần nhất, tách ông ta ra khỏi bọn trẻ, "Nói vào vấn đề chính đi. Ông định dẫn bọn nó đi làm gì?"
"Tôi biết Lưu Thiến đang tin theo yêu bà ở nơi này, chính là ngôi miếu đổ nát trên núi kia. Tôi cũng biết trước đây dân nơi này làm gì với ngôi miếu, họ dùng con nít…… Ha ha." Nói đến đây, viện trưởng Bạch tự ép mình ngậm miệng, ông ta biết người trước mắt là cảnh sát, không thể nói toẹt suy nghĩ trong lòng ra được, đáng tiếc ông ta xạo sự cũng chẳng nên hồn, "Đằng nào trong khu công nghiệp cũng không an toàn, đi vào hang núi cũng là dễ hiểu thôi mà, đúng không?
Chờ sóng gió qua đi lại dẫn bọn nó về cô nhi viện."
"Viện trưởng bảo sẽ đi du xuân!" Có đứa bé reo lên ngắt lời.
Du xuân? Đang giữa mùa đông mà du xuân cái gì?
Đứa bé lại nói: "Đã nói từ trước rồi! Nói từ tuần trước! Tuần này bọn cháu sẽ đi du xuân, trong ba lô còn có đồ ăn vặt nè."
Viện trưởng Bạch bất ngờ đối diện với ánh mắt của Đàm Hồng Tín, đứa nhóc trốn phía sau người lớn, không biết những lời này đã vạch trần âm mưu của viện trưởng Bạch. Bất kể viện trưởng Bạch định làm gì, chắc chắn ông ta có ý đồ bất chính.
Tình thế đó vẫn chưa đủ khiến viện trưởng Bạch tháo chạy té đái như lúc sau, là do Lang Phóng Mãnh tiến lên khống chế viện trưởng Bạch, nhét gì đó vào miệng ông ta. Viện trưởng Bạch bị ép nuốt xuống, chất lỏng tanh hôi bùng nổ trong miệng, lời thật lòng cũng vô thức bật ra: "Quỷ Mẫu muốn trẻ con, tôi dâng trẻ con cho bà ta…… Tôi dâng trẻ con cho bà ta…… Quỷ Mẫu là thần, cho dù là tôn giáo gì, cứ phù hộ tôi phát tài, con cháu thăng tiến thì chính là tôn giáo tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!