Chương 43: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này thiên âm rót vào tai, tưởng như dấn thân vào đại điện, tiếng tụng kinh và âm thanh của các loại nhạc cụ hòa lẫn với sự huyên náo ồn ã mà cũng hết sức vắng lặng. Rõ ràng là tôn giáo của con người nhưng lại chẳng có cảm giác của con người. Dõi mắt nhìn xuống, tất cả những người đang tìm nệm quỳ và đã quỳ đều khuất mặt khuất mày, thậm chí ví họ với u hồn cũng chẳng phù hợp cho lắm, cảnh tượng ấy giống như một rừng bia mộ với những tấm bia san sát, xếp thành hàng thành dãy.

Thi Sương Cảnh không rõ tại sao phải làm đến bước này, hầu hết người trong khu công nghiệp đều ở đây, liệu có ai nói cho cậu biết được không, có người nào phạm phải sai lầm lớn nên nhất định phải chuộc tội ư?

Nhận được "ưu đãi" của La Ái Diệu cũng ngại thật đấy. Thi Sương Cảnh nghĩ, như này là an toàn sao? Tại sao La Ái Diệu lại hứa hẹn đảm bảo an toàn cho cậu? Đúng là quái lạ.

Thi Sương Cảnh thầm hỏi trong lòng: "Phật Tử, anh có đó không? Nể tình tôi ngoan ngoãn nghe lời, có thể cho tôi có chút cảm giác tham dự được không?"

"Cậu muốn tham dự cái gì?"

Thi Sương Cảnh giật mình. La Ái Diệu nghe được thật hả? Thật hay giả vậy? Thế sao bọn họ còn mất công dùng điện thoại làm gì? Mà nhắc tới điện thoại…… Điện thoại của cậu chôn thây trong biển lửa rồi…… Ồn ào quá, rõ ràng ban nãy chẳng nghe thấy gì, âm thanh xung quanh là hình phạt La Ái Diệu dành cho cậu ư? Đúng là hẹp hòi. Thi Sương Cảnh âm thầm chửi thề trong lòng, chẳng thể nào đè nén được. Không, quay lại suy nghĩ hồi nãy đi, Phật Tử đặt ống nghe trong lòng cậu hay sao?

Cái gì cũng nghe được hết à? Thật không vậy?

"Phần lớn thời gian, tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cậu. Lung tung, ồn ào, trẻ con."

Tôi chọc giận anh à? Thi Sương Cảnh quả thực không hòa hợp nổi với La Ái Diệu, song lòng hiếu kỳ vẫn thôi thúc cậu hỏi ra: "Phật Tử, xin hãy nói cho tôi đi mà, anh và bà rốt cuộc đang làm trò gì vậy?"

"Tôi không có kiên nhẫn kể chuyện đâu."

"……" Không thì cho Thi Sương Cảnh chuồn luôn đi. Mơ mơ hồ hồ, không đợi cũng được.

"Lũ quỷ đói tứ chi vặn vẹo mà cậu thấy sẽ không trực tiếp làm hại con người —— Nhưng cậu là trường hợp đặc biệt. Mảnh đất nơi khu Lệ Quang tọa lạc dường như ẩn chứa một loại nghiệp lực dị thường, tôi không biết từ xưa đã vậy hay gần đây mới vậy, nhưng nhìn vào sự tồn tại của Tiểu Kha Lợi Đế thì khu vực này khá là tà quái. Nghĩ theo hướng khác thì có khi nơi này lại là phong thuỷ bảo địa. Một phần nỗ lực cậu bỏ ra sẽ không cần đợi mười năm sau mới được đền đáp.

Đây là nơi đặc biệt mà cho dù cậu làm việc tốt hay việc xấu thì đều sẽ nhanh chóng nhận được kết quả. Vì thế khu công nghiệp hàng không vũ trụ mới được xây dựng ở đây, trước kia người lựa chọn địa điểm này cũng có chút năng lực đấy. Thuở xưa khu Lệ Quang có tên là thôn Mạc Tân, bầy quỷ đói tràn ra vào đêm dông bão, chúng chỉ trở về tìm người thân trước đây mà thôi, nhưng rồi lại bị chính họ gây thương tổn. Tôi thay bọn chúng gieo huyết chú, và thế là có kẻ chết bất đắc kỳ tử. Sự kiện chết chóc này là để trừng phạt sự quên lãng của những kẻ đó. Thực ra còn có vài người cũng gặp người thân nay đã hóa thành quỷ đói, nhưng họ biết chuẩn bị cơm nước tươm tấp để chiêu đãi, nhờ đó mà thoát khỏi tai ách. Rất công bằng đúng không?"

"……Thế thì tâm lý phải vững lắm nhỉ. Bị dọa sợ là rất bình thường mà? Vậy anh đóng vai trò gì trong đó?"

"Tôi là Phật Tử, cần bốn vị thần hộ pháp, tôi muốn xây dựng khu vực này thành đàn tràng của tôi, tiễn tôi về cõi tịnh độ. Biến Tiểu Kha Lợi Đế thành Quỷ Tử Mẫu Thần sẽ giúp ích cho tôi, cho nên tôi mới sắp đặt sự kiện, tạo thành điển cố kinh tạng để chính danh cho bà ấy. Việc này đều là do tôi thúc đẩy, còn vai trò gì ấy hả, chắc là người chủ pháp, chính là vị trí cậu đang ngồi đấy." (Tịnh độ:

là cõi thanh tịnh, chốn cư ngụ của các vị Phật.)

La Ái Diệu từ tốn rủ rỉ, quả thực mang giọng kể chuyện như thể người lớn nói với trẻ con, người hiểu nói với kẻ chưa hiểu. Hắn kể chẳng mấy rõ ràng, song giữa mỗi câu đều chừa ra khoảng nghỉ để Thi Sương Cảnh hỏi tiếp.

Đang nói đến đoạn "Biến Tiểu Kha Lợi Đế thành Quỷ Tử Mẫu Thần" thì thấy Lưu Thiến làm động tác thu lưới, tay bà vốn trống trơn, ấy vậy mà lại lôi kéo vật gì đó về. Bầy quỷ đói hình chữ vạn như ẩn như hiện, đồng loạt di chuyển về nơi này.

Thi Sương Cảnh vô thức nhắm mắt chắp tay.

La Ái Diệu: "Cậu đang làm gì đó?"

Thi Sương Cảnh: "Cầu mong tất cả mọi người có thể thuận lợi vượt qua khó khăn."

La Ái Diệu: "Tôi sẽ không thực hiện nguyện vọng này cho cậu đâu."

Thi Sương Cảnh: "Anh làm vậy là cũng mang tội liên đới đấy. Oan có đầu nợ có chủ, anh đã khiến bao người phải bỏ mạng rồi, giờ còn làm rùm beng thế này chỉ để thỏa mãn mục đích của anh. Anh không phải Phật Tử mà là ôn thần. Tôi đang cầu nguyện bao giờ mới có thể tiễn anh đi."

La Ái Diệu: "Cậu cứ cầu đi, tôi cũng chẳng biết ai sẽ nghe thấy đâu."

Thi Sương Cảnh: "Tôi tạm không truy cứu chuyện quỷ đói tấn công tôi. Sau khi nghi thức hoàn thành, cư dân trong khu công nghiệp sẽ ra sao? Đám cỗ có gây hại cho bọn họ không? Tôi thấy dây rốn nối liền với quỷ đói, lũ quỷ đói sẽ thu được thứ gì từ con người sao?"

La Ái Diệu: "Không phải mọi người đang ăn cỗ, mà là hương Phật thí thực của tôi, thực ra đối với họ đây lại là thứ tốt. Quỷ đói không thể trực tiếp nhận thí thực, chỉ có thể nhận một cách gián tiếp thông qua người thân ruột thịt của mình. À, tôi chợt nhớ tới một chuyện. Lúc trước cậu bị quỷ đói để ý nên bị chúng tấn công, cậu chặt đứt dây rốn sẽ khiến chúng bị phản phệ bởi pháp lực của hương Phật thí thực, để lộ tướng mạo địa ngục vốn có của chúng.

Do đó chúng mới bốc cháy, làm "Diệm khẩu" thì mặt bốc cháy mà, cũng đáng đời chúng. Điển cố Quỷ Tử Mẫu Thần cần Quỷ Tử Mẫu Thần xả thân làm thức ăn cho trẻ sơ sinh loài người, nuôi dưỡng những đứa trẻ của chính mình, quá trình thí thực này là để tái hiện điển cố, chỉ mang tính hình thức thôi." (Diệm khẩu tức là miệng lửa, loài quỷ đói này có tên như thế vì chúng phun lửa ra từ miệng.)

Thi Sương Cảnh: "……Chỉ mang tính hình thức thôi…… Anh có biết cảnh tượng này rùng rợn cỡ nào không?! Dù chỉ là nghi thức thôi thì cũng quá kinh dị rồi! Rõ ràng người trong khu công nghiệp cũng biết có thứ gì đó núp dưới gầm bàn mà! Bọn họ biết mình bị ép buộc tham gia bữa tiệc này!"

La Ái Diệu: "Tôi chẳng quan tâm. Con người là loài động vật trọng nghi thức, tự gán ý nghĩa cho nghi thức để an ủi chính mình, đề cao chính mình. Hôm nay sợ vỡ mật, ngày mai xót xa mừng rỡ, ngày kia lại quên sạch chẳng nhớ gì. Không tin thì mai hoặc ngày kia, cậu cứ chọn một ngày rồi đi hỏi lại bọn họ, nghe xem họ trả lời thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!