*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn hình điện thoại hiển thị 6 giờ 8 phút sáng. Thi Sương Cảnh ngủ được khoảng bốn tiếng, lúc tỉnh lại cậu hơi váng đầu, không biết là do gặp ác mộng hay do ngủ không đủ giấc.
Đèn phòng tắm có kèm chức năng sưởi ấm, đến cả bồn cầu cũng ấm áp, sau khi mặc quần xong, Thi Sương Cảnh vẫn ngồi trên bồn cầu, không muốn đi ra ngoài.
Bức tượng Phật đồng đen trong mơ đội trời đạp đất, nhiều đầu nhiều tay, trong lúc hoảng loạn cậu không nhớ rõ nó có mấy cái đầu, mấy cái tay. Vẻ mặt của tượng Phật không vui không buồn, sau khi tỉnh lại Thi Sương Cảnh chẳng hiểu tại sao ở trong mơ mình lại lên cơn ra tay với một bức tượng Phật diện mạo từ bi như thế. Nhất định là do tên kim chủ biệt hiệu "Phật Tử" kia quá kỳ lạ.
Cơ mà, kim chủ có tới thật không?
Thi Sương Cảnh cắn môi, gọi người ta là kim chủ thì không hợp lắm, dù sao cậu cũng không muốn bán thân thật, cậu tới đây là để trực tiếp gặp mặt và từ chối đối phương. Đối phương không đến, có lẽ vì đã thông qua tài xế xác nhận cậu thực sự là nam.
Cậu co chân lên, ngồi lùi về sau trên chiếc bồn cầu ấm áp, mở Wechat ra. Tại sao Phật Tử không tiếp tục nhắn tin nữa?
Ủa, 10.000 tệ chuyển khoản bị hủy rồi?!
"Đằng nào mình cũng chẳng định nhận……" Thi Sương Cảnh lẩm bẩm, nhưng nghĩ đến số tiền 10.000 tệ, cậu lại nẫu hết cả ruột. Nhất định là thế rồi, Phật Tử xác nhận Thi Sương Cảnh không phải người mình cần cho nên mới thu hồi chuyển khoản. Cậu không biết phòng này bao nhiêu tiền một đêm, phải mau chuồn thôi, cậu không có tiền trả đâu.
Hiện giờ Thi Sương Cảnh đang nghèo rớt mồng tơi. Tiền nằm việc của Bắp là 50 tệ một ngày, tính cả cuối tuần đi làm ở tiệm trà sữa một ngày được 300 tệ, trong đó phải chi ít nhất 20 tệ cho tiền lộ phí rồi, mà đây còn là cách chi tiêu tiết kiệm nhất và khá tốn thời gian. Từ năm mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện, chưa có công việc nào mà Thi Sương Cảnh chưa từng làm.
Đối với cậu, nghèo khó là cảm giác mệt mỏi rất đỗi cụ thể. Mỗi ngày bán sức lao động và thời gian để đổi lấy tiền bạc, rồi phải dùng tiền một cách cân đo đong đếm, phải mặc cả xuống còn một nửa để chuyển đổi thành năng lượng vừa đủ duy trì cuộc sống, tiền bạc mãi mãi giữ ở một trạng thái cân bằng mong manh—— Nếu sức khỏe tốt thì sẽ dư được một chút, nếu sức khỏe yếu thì có xoay sở cách mấy cũng không bù vào nổi.
Giống như Thi Sương Cảnh bây giờ, cuối tuần làm thêm, 6 giờ sáng đã phải dậy, 12 giờ rưỡi tối mới được ngủ. Giá như lúc trước không nộp tiền học thêm thì tốt biết mấy. Thi Sương Cảnh lại muốn bùng tiết tự học buổi tối rồi, có nên hỏi lại trạm giao hàng xin làm thêm buổi tối được không nhỉ.
Không có tiền, thực sự chẳng còn một đồng một cắc nào cả. Hiện trong Wechat chỉ còn 338 tệ đến thứ sáu tuần sau, riêng tiền nằm viện của Bắp đã hết 300 rồi…… Còn cả tiền thuốc men chữa bệnh FIP thể khô cho nó nữa……
Hít sâu nào, hít sâu nào…… Ác mộng có là gì? Ác mộng chỉ cần tỉnh lại là sẽ hết, nhưng cái nghèo thì khác, tỉnh lại rồi cái nghèo vẫn hiện hữu trong từng thời khắc.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đã bảo tôi là nam mà
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đây là lần đầu tiên tôi đến khách sạn xịn thế này, nhưng tôi thực sự không có tiền đâu, tôi phải đi làm rồi
Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh không đưa tôi về, tôi xem như anh đồng ý là tôi không trả tiền phòng nhé
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
[Trống rỗng]: Cậu nóng tính quá đấy.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Nói thế là sao? Tôi đã gặp anh đâu, tôi rất lễ phép với tài xế mà……
[Trống rỗng]: Cút đi.
Thi Sương Cảnh nhìn điện thoại, phát hiện Phật Tử gõ chữ không sót một dấu chấm câu nào, mà gõ thì lúc nhanh lúc chậm. Được rồi, cậu chú ý hơi sai chỗ rồi.
May quá, không cần trả tiền phòng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vùi cằm vào đầu gối.
Gần đây có ga tàu, cậu có thể xuất phát muộn một chút, không cần dậy sớm để đuổi kịp xe như ở nhà nữa. Phật Tử cho cậu ở khách sạn năm sao miễn phí cả đêm, đúng là người tốt.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi có thể mượn phòng tắm một lát không
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Hôm nay anh có đến nữa không
Nhất Kiếm Sương Hàn: Đến 7h15 tôi mới đi có được không
[Trống rỗng]: Còn không mau đi tắm đi? Sao phải hỏi tôi làm gì?
Nhất Kiếm Sương Hàn: Vì đây là phòng của anh mà
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!