Chương 37: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thi Sương Cảnh chưa từng thấy lối đi nào hẹp như thế này.

Trước mặt là ba hàng bàn cỗ, chiếm hết đường xe đi và vỉa hè đi bộ, sau lưng cậu là bức tường sát cạnh vỉa hè, sau tường là tiểu khu. Thi Sương Cảnh chỉ có thể đi ngang, ngặt nỗi bây giờ cả người lẫn quỷ đều nhìn cậu chằm chằm, giới văn Phật Tử trên người cậu vẫn đang rực sáng, càng trở nên bắt mắt dưới sắc trời tối mịt.

Thi Sương Cảnh cảm thấy hô hấp của mình đã bắt đầu gấp gáp. Người trung niên trước mặt dồn hết sức lực toàn thân để vươn tay trái về phía cậu, cố gắng túm cậu lại. Người chữ vạn dưới gầm bàn ngo ngoe rục rịch, tư thế như sắp sửa nhoài ra ngoài. Cậu thử nhích sang bên cạnh, song lại có càng nhiều người nghiêng mình vươn tay ra.

Chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, bản năng sống của Thi Sương Cảnh bộc phát. Trái phải đều bị chặn, cậu lập tức quay người, tuy đầu tường đằng sau khảm miểng chai vỡ nhưng mặt tường có ô cửa rỗng, cho cậu chỗ để đặt chân. Vừa hay cậu đang tới gần chỗ nối tiếp giữa hai bức tường, có cột trụ bê tông, cậu dồn sức nhảy lên, tay chạm tới đỉnh cột, rồi dẫm vào ô cửa rỗng để leo lên. Tay của đám người phía sau chạm vào cặp và mông cậu, thậm chí có kẻ quơ cào loạn xạ.

Thi Sương Cảnh bất chấp leo lên, cẩn thận dẫm lên phần mép đầu tường không có miểng chai, cậu quay người, vừa đến đầu bên này là nhảy xuống ngay tắp lự, động tác hết sức nhịp nhành linh hoạt. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, ngồi khuỵu gối xuống, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Phật Tử không để ý tới cậu, Thi Sương Cảnh không rõ vì sao. Cậu cũng không biết những chú văn chằng chịt khắp người mình có ích lợi gì. Cậu chỉ biết người trong khu công nghiệp đang bị giam trong đám cỗ, bọn họ không hề tự nguyện tham gia, vừa nhìn đã biết lũ người chữ vạn dưới gầm bàn có ý đồ chẳng tốt lành rồi, chúng khiến cậu còn bất an hơn cả lần ở cô nhi viện —— Ít ra lúc đó còn có La Ái Diệu bên cạnh.

Đầu bên kia của tiểu khu là đường cụt, dù ra khỏi tiểu khu thì cũng bắt buộc phải đi qua đường chính mới về được nhà. Chẳng lẽ cậu phải quay về trường học ư?

Tiếng động vốn chỉ huyên náo bắt đầu trở nên vang dội, Thi Sương Cảnh cố đè nén nỗi sợ hãi bản năng, cậu nhìn ra đường chính qua ô cửa rỗng, mọi người lại bắt đầu ăn uống, song ngay giây tiếp theo, gương mặt người chữ vạn bất thình lình đập vào mắt cậu. Người chữ vạn chỉ cách một ô cửa bê tông chạm rỗng, hơi thở của nó phả vào mặt cậu, một mùi hôi nồng nặc khó tả xộc tới làm cậu phải cuống quýt lùi về sau.

Lũ người chữ vạn này bắt chước động tác vừa nãy của Thi Sương Cảnh, leo thoăn thoắt lên tường. Cậu tháo chạy, không chỉ một người chữ vạn làm vậy, mà nhìn bờ tường mới thấy ít nhất bảy tám con khác cũng đang leo lên, có con thậm chí đã bay qua tường, nhảy vào tiểu khu. Bây giờ sắc trời đã tối mà vẫn chưa đến giờ đèn đường bật, cậu chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ.

Ăn tế phẩm cũng không thể giúp cậu thoát khỏi mối đe dọa đối với sự an toàn của bản thân. Thi Sương Cảnh chợt ý thức được điều này, tim cậu như lơ lửng giữa không trung, cậu có cảm giác đã bị mắc lừa —— Cậu cứ ngỡ Phật Tử sẽ bảo vệ mình. Phật Tử lợi hại đến thế, nhưng vào thời khắc quan trọng lại chẳng đoái hoài đến sự sống chết của cậu. Đúng là chung sống lâu với người ta rồi sẽ vô thức tin tưởng người ta. Ngu xuẩn chết đi được.

Thi Sương Cảnh vốn định chạy về cổng tiểu khu, rời khỏi tiểu khu khép kín, khổ nỗi lũ người chữ vạn này quá nhanh. Dường như chúng cũng có trí tuệ nhất định, hai ba con thậm chí đã chờ sẵn ngoài cổng tiểu khu. Chúng nằm rạp dưới đất như con nhện khổng lồ, hoặc cong lưng lên như chó dữ vẫy đuôi. Khả năng quan sát trong bóng đêm của cậu cũng không tệ cho lắm, cậu vẫn thấy loáng thoáng cơ thể người chữ vạn nối liền với ống thịt, nom như cuống rốn nối liền với trẻ sơ sinh. Thế là cậu chuyển hướng chạy vào trong tòa nhà. Cậu chỉ có thể ôm hy vọng rằng chiều dài của đống cuống rốn đó có hạn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những thứ này tồn tại trên "ý nghĩa vật lý". Bọn chúng có thực thể, có cấu tạo cơ thể, có chức năng sinh lý. Thi Sương Cảnh có thể chạm vào bọn chúng, bọn chúng cũng có thể chạm vào Thi Sương Cảnh.

Lầu một, lầu hai, Thi Sương Cảnh tăng nhanh tốc độ chạy lên lầu, cậu lao thẳng tới lầu năm, bấy giờ mới có thời gian ngoảnh lại xem lũ người chữ vạn đã bắt kịp mình chưa. Vẫn chưa. Đương lúc cậu thở phào thì một bóng đen quen thuộc đã leo lên phía ngoài khung lưới bê tông của khoảng nghỉ giữa các cầu thang, đồng thời mặt tường lầu dưới cũng xuất hiện tứ chi. Cậu nuốt nước bọt, tòa này cao nhất chỉ đến lầu tám, cậu thử mở cửa các căn nhà hai bên, mong sao có nhà nào đó không khóa cửa.

Lầu năm không có. Lầu sáu không có. Đi tới lầu bảy, Thi Sương Cảnh thở hổn hển, vẫn cố mở cửa hai bên, bỗng, cửa căn nhà bên phải bị cậu kéo phăng ra. Cậu thầm nói xin lỗi, bấp chấp xông vào nhà người ta.

Thảm chùi chân ở lối vào nhà này để giày tán loạn. Thi Sương Cảnh trở tay khóa cửa, khom lưng chạy vào, sẵn sàng xin lỗi bất cứ lúc nào, ngộ nhỡ trong nhà đang có người thì sao? Trong nhà tối om, rèm che khép chặt, cậu cũng không dám bật đèn, đành lấy điện thoại ra, dùng ánh đèn màn hình chiếu rọi không gian phía trước, thậm chí chẳng dám bật đèn pin.

Cốc cốc, cốc cốc.

Thi Sương Cảnh nghe thấy âm thanh ấy vọng đến từ sau cánh cửa sắt, nghe như tiếng khớp xương nhô ra đang gõ cửa. Cậu mò mẫm đi vào phòng khách, tựa vào sô pha ngồi xổm dưới đất.

Hiện tại đổi ý còn kịp không?

Theo cậu thấy thì đây hoàn toàn là tai bay vạ gió —— Bất kể là nhắm vào cậu hay nhắm vào các cư dân khác trong khu công nghiệp. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đây là "kịch hay" mà La Ái Diệu nói ư? Giờ ngẫm lại mới thấy, khi La Ái Diệu nhắc đến mốc thời gian đầu thất này, giọng điệu của hắn rất khó nắm bắt, có chút hóng hớt, có chút hưng phấn, có chút khinh bỉ, còn có vẻ lảng sang chuyện khác nữa, duy chỉ không có sự bất ngờ.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi bị bao vây rồi, có hơi nguy hiểm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh có thể đến giúp được không?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi đang trốn trong một căn hộ

La Ái Diệu: Đối phương đang nhập nội dung……

Tới rồi, có hồi âm rồi. Thi Sương Cảnh vội vàng dùng hai tay nắm chặt điện thoại.

La Ái Diệu: Ngoan ngoãn đợi đi, chớ chạy lung tung.

Lại đợi hơn 10 giây, 1 phút, 2 phút. Hồi âm của La Ái Diệu dừng ở đây. Thi Sương Cảnh bối rối, ngón tay gõ chữ như bay.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh đọc được tin nhắn à? Anh đang ở đâu?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Những kẻ lần trước chúng ta gặp ở cô nhi viện lại xuất hiện rồi, chúng trốn ngay bên dưới đám cỗ

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tại sao bọn chúng lại đuổi theo tôi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!