Chương 36: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh cảnh sát biên chế của chủ nghĩa xã hội nhìn có vẻ đáng tin cậy đấy, cơ mà Thi Sương Cảnh…… nên an phận với hiện trạng sao? Khó khăn lắm cậu và Phật Tử mới đạt được sự hài hòa quỷ dị này, làm vậy là không cần thiết, cậu sẽ không phá vỡ sự cân bằng này. Lang Phóng là người tốt, Lang Phóng vẫn cố tìm cách liên hệ với cậu, nhưng cậu đã nhận 200.000 tệ của Phật Tử rồi, đâu dám trái lời kim chủ.

Anh cảnh sát nói một tràng dài, mà bất kể là thật hay giả, việc viện trưởng Bạch có thành kiến với bà Lưu cũng không hề lạ, thậm chí còn tố cáo bà hoạt động tà giáo…… Đây cũng là việc thằng cha họ Bạch kia có thể làm ra. Miễn không phải hôm nay thì Thi Sương Cảnh có thể phối hợp cùng.

Tuy Thi Sương Cảnh ngốc ngếch, nhưng hôm nay La Ái Diệu thậm chí còn dậy sớm nhắc nhở cậu hôm nay là đầu thất của các cụ già qua đời hàng loạt, bảo cậu chớ nên tiếp xúc với người quen. Lang Phóng cũng coi như là người quen, có khi Phật Tử đã lường trước được nên mới rào sẵn, cậu không thể nhảy thẳng vào hố được.

Anh cảnh sát cố khuyên nhủ cách mấy cũng vô ích, Thi Sương Cảnh vừa cứng đầu vừa ngoan cố, sau đó cậu xem điện thoại thì thấy sắp tới giờ học buổi chiều rồi, bèn đeo cặp lên, xua anh cảnh sát ra ngoài. Lúc khóa cửa cậu nói: "Tôi tin bà Lưu sẽ không làm ra chuyện như thế. Chẳng có tà giáo gì ở đây hết. Bạch Đông Đạt tham ô ăn chặn tiền thì các anh có xử lý không?

Tôi tố cáo ông ta được không?"

Dứt lời, Thi Sương Cảnh và anh cảnh sát cùng xuống lầu. Anh cảnh sát lên xe, cậu thấy trong xe còn có một vị cảnh sát khác, song cậu chỉ hờ hững tiến vào trong màn sương mù chứ không mảy may bận tâm.

Đám cỗ buổi trưa còn náo nhiệt hơn cả lúc mới tan học. Nhà Thi Sương Cảnh khá gần trường, ra khỏi tiểu khu rồi đi qua con đường cái đâm thẳng qua khu công nghiệp, cứ đi men theo đến cuối con đường cái này chính là trường học, hai bên đường có rất nhiều ngã rẽ dẫn đến các tiểu khu khác nhau. Khu công nghiệp không lớn, nhà cửa lại dày đặc nên đám ma thường sẽ bày cỗ ven đường.

Hiện đã có quá nhiều cụ già qua đời, con phố này bị phong tỏa một ngày để dành riêng cho việc bày cỗ. Đây vừa khéo là đoạn đường sầm uất nhất, để thu hút đông người, đám cỗ chẳng phân biệt nhà này nhà kia mà tất cả đều ăn chung, coi như tiễn đưa các cụ vào dịp đầu thất. Vừa rồi trên đường về Thi Sương Cảnh chẳng dám dừng lại, đương nhiên vẫn có người gọi cậu vào ăn đám, song cậu dù sao cũng là chàng trai cao tận 1m8, chỉ cần đẩy vài cái, trưng ra bản mặt khó chịu là thuận lợi qua được.

Bây giờ đi học cũng chẳng khá hơn, để bày thêm nhiều bàn cỗ mà vỉa hè đều bị choán hết. Thi Sương Cảnh đi len lỏi bên trong vỉa hè, tiến thẳng về phía trước, thi thoảng lại va phải ghế nhựa, người ngồi trên ghế đều quay sang liếc nhìn cậu.

Chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn nồng thế này bao giờ, toàn bộ đất trời giống như một căn tin khổng lồ vậy. Thi Sương Cảnh cẩn thận trở về trường học, lại phát hiện lớp mình vắng mất quá nửa học sinh.

Tiết đầu buổi chiều là tiết vật lý của thầy chủ nhiệm, thầy bất đắc dĩ chống tay lên bàn giáo viên trên bục giảng, hỏi hai mươi mấy học sinh ngồi bên dưới: "Các bạn học khác đều đi ăn đám rồi, các em không đi à?"

Thầy hỏi vậy thì rốt cuộc bọn em nên trả lời là muốn đi hay không muốn đi? Đang trong giờ học cơ mà? Thi Sương Cảnh âm thầm chửi thề.

Sang tiết sau, lớp chỉ còn lác đác vài người. Tiết sau là tiếng Anh, mẹ của cô giáo tiếng Anh vừa qua đời tuần trước, hôm nay cô phải tham gia đám cỗ nhưng chưa tìm được giáo viên khác dạy thay, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng tạm thời rời trường, chắc là đi ăn đám rồi.

Lớp học vắng tanh, Thi Sương Cảnh đeo tai nghe học "Tống Đông Dương Mã Sinh Tự", thể văn cổ khó học thuộc hơn thơ ca nhiều. Học đi học lại nhiều lần, hiểu ý cả bài văn nhưng đến khi viết lại thì cứ thiếu chữ này sót chữ kia, như thể những chữ này mọc cánh bay đi vậy. Đúng là lúc viết thì chẳng phát hiện ra, hoặc cứ cầm bút lên là lại bí từ, tự dưng quên mất câu tiếp theo là gì. Chỉ là một câu ngắn có ba bốn chữ thôi mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra. Khổ quá đi mất.

Học thuộc là một hoạt động máy móc lặp đi lặp lại, song hoạt động đơn giản đến mấy cũng có thể rèn luyện não bộ. Thi Sương Cảnh có một quyển vở nháp dày cộp mua từ hồi lớp 10, đến giờ vẫn mới tinh chỉ có bìa ngoài là hơi trầy mà thôi. Thế nhưng gần đây việc lật vở nháp trở nên thường xuyên hơn, cậu cầm tờ giấy nháp đã qua sử dụng, bỗng cảm thấy an lòng phần nào.

Chẳng rõ từ bao giờ, trong lớp chỉ còn mỗi mình Thi Sương Cảnh. Cậu học xong "Tống Đông Dương Mã Sinh Tự", định bụng thư giãn đầu óc một lát rồi ôn lại lần nữa. Cậu duỗi người, sực nhận ra phòng học trống trơn, động tác duỗi người tức khắc cứng đờ. Cậu tháo tai nghe ra, rời khỏi lớp, đi ra ngoài hành lang. Mỗi lớp đều có cửa sổ hướng ra hành lang, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong các lớp khác. Cậu quan sát từng tầng một, phát hiện lớp nào cũng heo hút.

Sân thể thao bị bao phủ bởi một màn sương mỏng, làm mờ đi cảm giác giả tạo của thảm cỏ nhân tạo, làm nó trông như một bãi cỏ chân thật, nơi giọt sương và hơi nước hòa quyện vào nhau. Nhịp tim của Thi Sương Cảnh đột nhiên tăng nhanh, cậu bước về phía cổng trường, tiếng người nói chuyện dần vang lên. Những dãy bàn xếp dài xôn xao náo nhiệt, hình như toàn bộ cư dân trong khu công nghiệp đều tham gia, dù có quen biết hay không cũng đến tề tựu quây quần.

Đám cỗ rất rõ nét, song lại luôn cho Thi Sương Cảnh ấn tượng mờ mờ ảo ảo. Khi sự náo nhiệt đạt đến một mức độ nhất định thì sẽ sinh ra cảm giác quái dị, cậu bất giác cảm thấy sợ hãi. Dãy bàn này như chẳng có điểm tận cùng, lúc Thi Sương Cảnh vừa rời nhà đi tới đường cái thì dãy bàn đã kéo dài tới hai bên đường, chẳng biết đâu là ranh giới. Giờ cậu đang ở cổng trường, mà từ cổng trường đi về bên trái chưa đến trăm mét là ra khỏi khu công nghiệp rồi, chẳng lẽ dãy bàn bày đến tận đó ư?

Thi Sương Cảnh bồn chồn đứng ở cổng trường, mọi người vẫn mải mê ăn uống trò chuyện, mùi dầu mỡ từ thức ăn lẫn với mùi rượu hôi phả ra từ miệng mọi người, ngửi mà muốn nôn. Dường như trong động tĩnh huyên náo này đang ẩn giấu sự điên cuồng cực đoan vô cùng quái dị, Thi Sương Cảnh không thấy có ai rời bàn, những người khác trong khu công nghiệp cứ lần lượt ngồi thêm vào, đám cỗ này thực sự có thể kéo dài đến khi tan cuộc sao? Không phải mọi người ăn no rồi sẽ rời đi à?

Bầu không khí vừa quái dị vừa căng thẳng khiến tay cậu ứa mồ hôi, cậu chầm chậm lùi lại, trở về trong trường học. Cậu phải tiếp tục thờ ơ. La Ái Diệu đã dặn không được dự đám cỗ, dù có gặp người quen cũng phải giữ khoảng cách. Thi Sương Cảnh đâm ra hoài nghi, phải chăng cậu từ chối lời mời của anh cảnh sát là đã bỏ lỡ một cơ hội chạy thoát?

Không biết có phải ảo giác hay không, rõ ràng vẫn đang là buổi chiều nhưng sắc trời bỗng dưng trở nên âm u, màu xám vô biên vô tận từ từ át đi ánh sáng. Âm thanh của đám đông tựa như đến từ thế giới khác, còn thế giới của Thi Sương Cảnh lại vắng lặng tựa cõi chết, lặng lẽ đến mức có thể nghe được suy nghĩ trong chính nội tâm mình, cảm xúc khủng khoảng nào đó từ từ trỗi dậy.

Lúc này Thi Sương Cảnh vô thức nghĩ tới La Ái Diệu —— Mối quan hệ giữa cậu và La Ái Diệu khiến cậu có cơ hội giao thoa với thế giới kia. Sự giao thoa ấy thực sự cần thiết sao? Song Thi Sương Cảnh quá đỗi vô tri. Mà những điều chưa biết thì luôn kéo theo nỗi sợ hãi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử, anh đang ở đâu?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Rốt cuộc mấy đám cỗ này là sao vậy? Tất cả mọi người đều đi ăn đám, cả giáo viên lẫn học sinh đều không ở trong trường

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi nên làm gì đây? Về nhà ư?

Không ai trả lời.

Thi Sương Cảnh có cảm giác như bị bỏ rơi vậy. Cậu không dám chắc, bèn thử lại lần nữa.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Hình như tôi không thể về nhà được, đường bị chặn rồi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh đang ở đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!